Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Lúc này, Trương Đức Phú mới như vừa hoàn hồn, vẻ mặt buồn bực chân tay luống cuống.

“Mở cửa ra.” Vũ Linh Đan lặp lại.

Cuối cùng Trương Đức Phú mở cửa xe, thấy Vũ Linh Đan nhanh chóng xuống xe, Trương Đức Phú vội kêu to một tiếng, vẻ mặt chần chờ.

Nhưng Vũ Linh Đan lại không quay đầu lại, cứ thế rời đi.

Trương Đức Phú mờ mịt nhìn chằm chằm bóng lưng cô dần mơ hồ trong màn mưa, cuối cùng tự tát mình một phát.

Cậu ta nhìn bàn tay, mình bị sao vậy? Đã bảo là phải làm từ từ theo kế hoạch, sao lại không khống chế được cảm xúc của mình?
“Trương Đức Phú, nếu mày còn làm thế nữa thì đừng nói là Vũ Linh Đan, ngay cả chính mày cũng sẽ khinh thường bản thân.” Trương Đức Phú lạnh lùng cảnh cáo bản thân.

Mãi đến khi vào thang máy, Vũ Linh Đan vẫn lạnh đến mức run lên.

Trần Tuyết Nhung lấy ô ra, lo lắng hỏi: “Con sao vậy? Lúc nãy mẹ thấy người trong xe hình như là con nên mới gõ cửa sổ.”
“Đó là Trương Đức Phú.” Vũ Linh Đan không muốn giấu diếm, bỗng cảm thấy sống mũi cay xè, muốn khóc.


Trần Tuyết Nhung gật đầu, không nói gì nữa.

Vũ Linh Đan hít sâu một hơi, quay sang nơi khác, vừa về nhà đã đi lắm.

Hai mẹ con vẫn không nói một lời.

Lúc ra ngoài, Vũ Linh Đan mới thấy không ít thức ăn đặt trên bàn, thậm chí trên sofa còn có một bộ lễ phục mới tinh.

Cô kinh ngạc nói: “Đây là…”
Trần Tuyết Nhung ngượng ngùng cười: “Mẹ cũng thấy mấy bộ lễ phục trong tủ của con rồi, đều từng mặc thì đừng mặc lại nữa.

Thử cái mẹ mới mua cho con đi.”
Ánh mắt Vũ Linh Đan hơi ướt, mượn cớ ăn cơm từ chối thiện ý của Trần Tuyết Nhung.

Mặc dù hơi thất vọng, song Trần Tuyết Nhung vẫn tôn trọng ý kiến của Vũ Linh Đan, gật đầu rồi bắt đầu xới cơm.


Bầu không khí trong phòng hơi yên ắng, thậm chí không giống như những lần trước.

Sau bữa cơm, Trần Tuyết Nhung không nhịn được nói: “Linh Đan, chiều nay con đi gặp ai vậy? Trương Đức Phú hả?”
Vũ Linh Đan sửng sốt.

Trần Tuyết Nhung vội nói: “Mẹ chỉ lo cho con thôi chứ không có ý khác đâu.

Mẹ cứ cảm thấy cậu Trương Đức Phú này là lạ, rất nguy hiểm.”
“Mẹ yên tâm, con đều biết.

Chiều nay không phải con đi gặp cậu ta, con chỉ coi cậu ta là bạn thôi.” Vũ Linh Đan bình tĩnh nói.

Trần Tuyết Nhung cười, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
“Đúng rồi, chiều nay…”
“Mẹ, rốt cuộc mẹ có việc gì thì cứ nói thẳng đi.” Thấy Trần Tuyết Nhung lại nói quanh co, Vũ Linh Đan dứt khoát đặt đũa xuống, bình tĩnh nhìn bà.

Bà lập tức ngừng cười, cúi đầu chần chờ.

Vũ Linh Đan kiên nhẫn chờ, thật lâu sau mới nghe Trần Tuyết Nhung nói: “Hôm nay bố con đi tìm mẹ.”
“Gì vậy?” Vũ Linh Đan đặt bát lên bàn thật mạnh, sau đó nặng nề nhìn Trần Tuyết Nhung: “Ông ta nói gì, hay là đe dọa mẹ cái gì?”
“Không có đâu Linh Đan, con đừng khẩn trương.” Trần Tuyết Nhung có chút bối rối, cố nén uất ức cắn môi, không muốn nhiều lời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận