Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Vẫn có rất nhiều người dõi theo, nếu Trần Tuyết Nhung thật sự rời đi, thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, sau bữa tiệc, Trần Tuyết Nhung nhất định sẽ trở thành trò cười của giới thượng lưu.

Sau khi Trần Tuyết Nhung bình tĩnh lại, bà ấy cũng hiểu ra sự thật này.

Cơn giận này chỉ có thể chịu đựng tạm thời.

Vũ Linh Đan thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn thấy Nguyễn Kim Thanh lẫn trong đám đông đang xem Chương trình, vẻ mặt đắc thắng, nhưng Vũ Phong Toàn đứng bên cạnh, sớm đã không nhìn ra là biểu cảm gì.

Có lẽ, ly hôn lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cả hai gặp nhau trong một bữa tiệc.

“Dì Lê khách sáo quá rồi.


Bố cháu là đại diện của nhà họ Vũ, còn mẹ cháu là đại diện của họ Bùi, không có sai sót gì.

Hay là, theo ý của dì Lê, thì nhà họ Vũ và nhà họ Bùi chỉ có thể mời một người sao?.”
Vũ Linh Đan hắng giọng, cố ý cao giọng và nói lớn.

Khi câu nói này được đưa ra, tất cả mọi người đều bị sốc.

Ngay cả Vũ Phong Toàn, vốn dĩ muốn nổi giận, nhưng lúc này ông ta phải chịu đựng, và nhắm ngón tay của mình sang người chủ trì là một doanh nhân giàu có là Lương Tùng Sơn bên cạnh.

Lê Anh Quỳnh vừa nghe thấy, liền biết rằng mình đã nói sai.

Nhà họ Lê vừa đến Thành phố Cần Thơ, mọi chuyện lại bắt đầu như mới, dù là nhà họ Bùi hay nhà họ Vũ, tạm thời đều không phải là người bọn họ muốn đắc tội.


Lê Anh Quỳnh nháy mắt nhanh cho chồng, Lương Tùng Sơn nhanh chóng nói với Vũ Phong Toàn: “Anh Vũ, nếu không có chuyện gì, thì chúng ta cùng uống một cốc đi.”
Ý của lời nói, nhà họ Vũ này, là ông ta đã quyết định mời đến.

Điều này đủ để giữ thể diện cho Vũ Phong Toàn, Vũ Phong Toàn đương nhiên nắm lấy cơ hội, cầm lấy cốc rượu trong tay của đối phương, rồi uống cạn một hơi.

Trong lúc đó cũng không quên quên liếc mắt nhìn Trần Tuyết Nhung một cái nhìn dữ tợn, dịp như vậy Trần Tuyết Nhung có mặt, e rằng sẽ khiến nhiều người nhớ lại trò hề ly hôn 20 năm trước.

Đối với Vũ Phong Toàn, đây là một điều đáng xấu hổ.

Vũ Linh Đan kéo lấy Trần Tuyết Nhung, không chịu để bà ấy đi, nói: “Mẹ, mặc kệ bà ta, chúng ta đi vào thôi.”.


Nhìn thấy Lê Anh Quỳnh vẫn đứng bên cạnh mình, Vũ Linh Đan nói thêm: “Hãy nhớ rằng, hôm nay mẹ đến đây là để thay mặt cho nhà họ Bùi, sẽ không ai dám làm gì mẹ đâu.”
Trần Tuyết Nhung gật đầu, còn Lê Anh Quỳnh lại cảm thấy vô cùng xấu hổ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận