"Lợi dụng tôi để đối phó anh sao?"
Mặc dù Vũ Linh Đan cảm thấy Trương Đức Phú có gì đó không ổn, nhưng cách Trương Thiên Thành nói vẫn khiến cô vô cùng khó chịu, vì vậy cô cười nhạo một tiếng và khinh thường đặt câu hỏi.
Trương Thiên Thành không nói gì cả.
Gia đình anh chưa bao giờ yên ổn như bề ngoài, trước đó anh chưa bao giờ để người phụ nữ này bị cuốn vào đó.
Cô ngây thơ ngốc nghếch như thế này cơ mà, đương nhiên bây giờ anh lại càng không thèm giải thích dài dòng.
Người phụ nữ này không còn liên quan gì đến anh nữa.
"Anh cho rằng thủ đoạn của cậu ta có hiệu quả sao? Thật không vui chút nào, tôi sợ cho dù cậu ta giết tôi, anh cũng chẳng tới cứu tôi đâu nhỉ"
Câu cuối cùng là một câu suy đoán chắc chắn.
Vũ Linh Đan tin là như thế.
Vì vậy, làm thế nào Trương Đức Phú có thể lợi dụng mình chứ? Cô nghĩ thế nào cũng không thể hiểu.
"Người phụ nữ ngốc nghếch như cô quả thực không đáng để tôi giải cứu.
Cô có thể không nghe lời tôi, nhưng tôi nhất định sẽ để cô nghe lời tôi, xuống xe!"
Chiếc xe phanh gấp vững vàng dừng ở ven đường, cách đó không xa có thể thấy được ánh đèn thành phố tản ra tán loạn.
Vũ Linh Đan không do dự, bước ra khỏi xe và sải bước về phía trước mà không quay đầu lại.
Trương Thiên Thành nhanh chóng nổ máy và lao qua Vũ Linh Đan, chỉ để lại những luồng khói khiến Vũ Linh Đan nghẹn ngào nước mắt, suýt chút nữa thì rơi xuống.
Kiêu căng ngạo mạn, đúng là hết thuốc chữa.
"Một người đàn ông như anh nên cô độc hết quãng đời còn lại!"
Vũ Linh Đan hét về phía chiếc xe đang dần khuất xa, tức giận đá cái lon bên cạnh ra xa.
Vũ Linh Đan đi bộ hơn nửa tiếng thì gọi được một chiếc xe.
Trước khi lên xe, Vũ Linh Đan cũng không quên mắng Trương Thiên Thành một lần, đúng là cả thế giới này đều vây quanh anh.
Khi trở về nhà thì trời đã tối, những âm thanh vui vẻ quen thuộc vang lên từ phòng khách, bụng Vũ Linh Đan kêu xì xào nhưng cô chỉ đi thẳng lên lầu mà không thèm nhìn bàn ăn.
Nhưng không biết Vũ Hải Yến nói gì, trong phòng khách lại vang lên một tràng cười.
Vũ Linh Đan nhẹ nhàng đóng cửa lại, không kịp tắm rửa mà ngủ thiếp ở trên giường.
Ngày hôm nay thực sự rất mệt mỏi.
Nửa đêm tỉnh dậy, cô mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, là của cùng một người.
Khi Vũ Linh Đan mở tin nhắn, chỉ có một câu ngắn gọn: Linh Đan, mẹ nhớ con.
Có một chút chua xót nơi đầu mũi của Vũ Linh Đan, cô khịt khịt mũi, vốn muốn trả lời một tin nhắn nhưng lại sợ làm phiền việc nghỉ ngơi của mẹ nên hẹn sáng hôm sau.
Từ khi Trần Tuyết Nhung gả vào nhà họ Ngô, Vũ Linh Đan càng ngày càng ít tiếp xúc với bà ấy, không phải cô không muốn mà là không dám nghĩ tới.
Sau khi gặp mặt, Trần Tuyết Nhung liên tục xin lỗi, tối hôm qua bà đã gọi nhiều như vậy là vì bà có uống một chút rượu, trong lòng hơi khó chịu.
Bà ấy đã hối hận khi nhìn thấy tin nhắn của Vũ Linh Đan vào buổi sáng.
Trần Tuyết Nhung kéo tay Vũ Linh Đan, hai mắt đẫm lệ: "Linh Đan, con đừng trách mẹ nhé"
"Mẹ, sao con có thể trách mẹ được, còn mẹ, nếu mẹ ở nhà họ Ngô khó khăn thì hãy dọn ra ngoài ở với con đi"
Vũ Linh Đan vội vàng nói.
Đối với cô, Trần Tuyết Nhung là người thân duy nhất của cô trên thế giới này.
Trần Tuyết Nhung muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vội quay đầu lau nước mắt.
Vũ Linh Đan sợ mẹ không tin tưởng nên nhanh chóng lấy ví và đặt vài tấm thẻ trước mặt Trần Tuyết Nhung.
"Mẹ ơi, con đã tiết kiệm được rất nhiều tiền nhờ công việc của mình những năm này, con tiết kiệm từng xu cho chúng ta.
Tuy không mua được biệt thự ở thành phố này nhưng chỉ cần mua căn hộ hai phòng ngủ là đủ rồi.”
"Linh Đan, đừng nói nữa, mẹ thật sự xin lỗi con."
Trần Tuyết Nhung lại gục xuống, giấu mặt mà khóc, sao bà lại không hiểu suy nghĩ của con gái được chứ, nhưng bà đã chọn con đường này, sai một lần rồi không thể sai thêm lần nữa.
Một lúc lâu, tia mất mát trong mắt của Trần Tuyết Nhung mới tan biến, bà xốc lại tinh thần và mỉm cười với Vũ Linh Đan: "Linh Đan, mẹ không sao đâu, người đó đối xử với mẹ rất tốt, mẹ buồn vì chuyện khác chứ không phải ông ấy!"
"Vì hai người già kia sao?"
Ngay khi Vũ Linh Đan đoán được điều đó, Trần Tuyết Nhung vội vàng nói: "Linh Đan, đừng nói như vậy".
Vũ Linh Đan cười nhạo một tiếng: Khi kết hôn, hai ông bà già bên đó ngăn cản rất nhiều lần, họ có thành kiến với Trần Tuyết Nhung, không thể tưởng tượng cuộc sống sau khi kết hôn sẽ tốt hơn hay như thế nào.
Ngày thường, Trần Tuyết Nhung nuốt hận không nhắc gì đến chuyện này, nhưng tối hôm qua khiến cho Trần Tuyết Nhung uống rượu, tự nhắn tin cho Vũ Linh Đan là một chuyện không bình thường.
"Mẹ, mẹ nghĩ sự nhẫn nhịn của mẹ có thể đổi lại được thứ gì? Nếu người đó thực sự yêu mẹ, sao có thể để bố mẹ mình bắt nạt mẹ như thế này..."
"Ông ấy có giúp mẹ, dượng của con..."
Trần Tuyết Nhung vội vàng giải thích, Vũ Linh Đan không còn muốn nghe nữa, cô nhanh.
chóng cất thẻ ngân hàng, sau đó đứng dậy, giả bộ thờ ơ: "Mẹ là người thân duy nhất trên đời này của con.
Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ không bỏ rơi mẹ, nhưng mẹ nhất định phải phấn chấn lên, nếu không không ai có thể cứu mẹ đâu."
Sau khi nói xong, Vũ Linh Đan phớt lờ tiếng gọi của Trần Tuyết Nhung và bỏ đi không một chút do dự.
Lúc cô xoay người, nước mắt cũng tự động tuôn rơi, Vũ Linh Đan hít một hơi thật sâu và lau đi những giọt nước mắt để không ai có thể nhìn thấy dấu vết khi cô khóc.
Suốt buổi sáng, Vũ Linh Đan không còn tâm trạng để làm việc, vẻ yếu đuối và bất lực của Trần Tuyết Nhung luôn hiện lên trong đầu cô, có lẽ cô nên hỏi lần này đã xảy ra chuyện gì.
Thật bực bội!
Vũ Linh Đan dùng hai tay chọc vào da đầu, vừa xoa nắn, vừa nghe thấy bên ngoài có người thì thầm, thỉnh thoảng xen lẫn vài chữ giám đốc Linh Đan.
Vũ Linh Đan trực tiếp bước tới cửa, thấp giọng mắng: “Buổi sáng các người không phải làm việc sao?"
Vũ Linh Đan vừa trúng thầu dự án với Á Đông, vị trí của cô trong công ty tự nhiên cũng thay đổi, mấy tên cấp dưới dám nói lại Vũ Linh Đan lúc trước, giờ đều cúi đầu khuất phục.
Ngay khi Vũ Linh Đan bước ra, mấy người đó đã sớm bỏ chạy hết rồi.
"Nguyễn Thanh Trang, vào đây một chút."
Trong văn phòng, Vũ Linh Đan lấy tài liệu đã sắp xếp ra, sau khi lấy ra vài trang, cô ra hiệu cho Nguyễn Thanh Trang xem qua.
"Giám đốc, đây là..."
Nguyễn Thanh Trang thường không nói nhiều trong văn phòng, cô ấy gần như ở trạng thái trong suốt, bây giờ bị Vũ Linh Đan gọi vào, cô ấy nhất định lo lắng hơn bất cứ thứ gì khác.
"Đừng lo lắng, cô xem đi, nói quan điểm của cô về dự án Thành Đức đi."
Vũ Linh Đan mỉm cười và xoa dịu sự lo lắng của Nguyễn Thanh Trang.
"Vâng ạ"
Lúc này hơi thở của Nguyễn Thanh Trang mới hơi ổn định, sau khi xem xét kỹ càng, cô ấy nhận ra đó là phạm vi công việc của mình, cũng lấy được tự tin, vì vậy cô ấy trực tiếp nói: “Thành Đức nên là dự án sớm nhất mà chúng ta nên hợp tác với Á Đông, cho dù là vấn đề tài chính hay quy trình kế hoạch, tất cả các khía cạnh đã tương đối chín muồi, đó là lý do tại sao các khu nghỉ dưỡng cùng thời kỳ đã phá sản, còn Thành Đức vẫn luôn đứng vững."
Vũ Linh Đan gật đầu: "Còn những vấn đề hiện tại thì sao?"
Nguyễn Thanh Trang cau mày.
Rõ ràng là cô ấy không thấy có vấn đề gì với dự án này cả.
Vũ Linh Đan có chút thất vọng nhưng cô không ép buộc, thực ra trước khi kế hoạch này được đưa ra, Vũ Linh Đan đã nói chuyện với Vũ Phong Toàn.
Thật đáng tiếc, giống như hầu hết những người bảo thủ trong công ty, ông ta cũng nghĩ rằng Thành Đức duy trì như hiện tại sẽ không có gì sai.
Cho dù là đang thời kỳ phát triển, nhưng giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang cũng là một chuyện không thể tránh khỏi, cùng lắm thì đạp đổ rồi xây dựng lại thôi..