Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Cánh cửa bị đẩy ra.

Một người đàn ông trung niên bụng phệ hơn bốn mươi tuổi đi vào, ông ta nhìn Vũ Linh Đan đang giãy giụa, miệng bắt đầu giễu cợt: "Tỉnh rồi hả? Cũng tốt, nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi rồi, đỡ phải giải thích với cô lần nữa.


Hiển nhiên đối phương cũng không tránh né Vũ Linh Đan, sau đó ông ta hỏi cô: "Đói không?" 
"Làm cho tôi một phần cháo, thêm chút rau xanh.

"  Vũ Linh Đan nói với với ông ta không hề khách sáo.


Đối phương thầy Vũ Linh Đan không hoảng loạn, thậm chí là thoải mái thì ông ta sửng sốt vài giây, sau đó lại thấy buồn cười nói: "Quả nhiên là người phụ nữ của Trương Thiên Thành, khí phách này tôi bội phục" 
"Ông đã không định thả tôi, cũng không có ý định muốn mạng của tôi thì tôi có gì phải sợ chứ" 
Vũ Linh Đan khinh thường nói.

"Được, nếu cô đã bằng lòng phối hợp thì chúng tôi cũng sẽ rất thoải mái với cô.

Nói thật cho cô biết, lần này Trương Thiên Thành tới làm hỏng chuyện tốt của chúng tôi, bây giờ bên ngoài còn có một đám người đang gây khó khăn cho anh ta, chẳng thà anh ta hợp tác với chúng tôi, ai ai cũng nhẹ nhõm cả.


"Rất rõ ràng, Trương Thiên Thành sẽ không đồng ý.



Khóe miệng Vũ Linh Đan nhếch lên, vẻ mặt coi thường.

Một người đầu óc ngốc nghếch như cô, chỉ cần đưa ra một lý do đơn giản là có thể lừa được cô đến đây thì chắc chắn Trương Thiên Thành cảm thấy rất thất vọng về cô.

Chắc chắn là anh cũng đã chán ngấy việc phải cứu cô rồi.

Trái tim nằm trong lồng ngực của Vũ Linh Đan đang bay nhảy một cách loạn xạ, hiện tại cô không có cách nào để có thể tự cứu lấy mình cả, chỉ đành phó thác mạng sống của mình cho Trương Thiên Thành mà thôi.

Tuy rằng bản thân cô có hơi ngốc nghếch nhưng mà ít nhất cũng vẫn là một mạng người mà, giá bộ đồng ý chắc cũng không sao cả đâu nhỉ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận