Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Khóe miệng Trương Thiên Thành giật giật, trong mắt anh hiện lên một nụ cười gian xảo, khi Vũ Linh Đan cảm thấy có điều gì đó không ổn thì đầu lưỡi của Trương Thiên Thành đột nhiên cử động lần nữa.

Điều này có nghĩa là Trương Thiên Thành đã không đếm xỉa gì đến những lời đe dọa của cô.

Đầu lưỡi khoan giữa hai hàm răng linh hoạt như một con rắn nhỏ, Vũ Linh Đan rõ ràng có rất nhiều cơ hội dùng lực để cắn vào môi anh nhưng rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm xuống tay được.

Những lần tình cờ đụng chạm ngược lại còn biến thành một sự trêu chọc, mang đến cho Trương Thiên Thành một cảm giác khác lạ.

Cũng không biết đã qua được bao lâu cho đến khi Trương Thiên Thành chủ động dừng lại, Vũ Linh Đan cũng không nhận tâm cắn vào môi anh.

Trương Thiên Thành nở một nụ cười vô cùng mãn nguyện, 
vươn tay bóp lấy khuôn mặt nhỏ mịn màng của cô, cười nói: "Không còn giận nữa à?" 
Vũ Linh Đan kịp thời phản ứng lại gần như muốn nhảy ra khỏi vòng tay của Trương Thiên Thành, sau đó gương mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Thành nói: "Trương Thiên Thành, phiền anh đi ra ngoài.



"Vừa rồi cô thể hiện tốt lắm mà, sao bây giờ lại trở mặt không nhận người quen nữa à?" 
Trương Thiên Thành thấp giọng lẩm bẩm vài câu, sau đó nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cũng không biết là sự rung động hay là bị anh làm cho tức giận.

Lúc này, Trương Thiên Thành không nhịn được nữa liền cười nói: "Sao lại căng thẳng như vậy? Cô và Phan Bảo Thái vẫn chưa hôn nhau sao?" 
Vũ Linh Đan không nói gì cả chỉ nhìn chằm vào Trương Thiên Thành một cách hằn học.

Trương Thiên Thành biết anh đã đoán đúng rồi liền cười cực kì vui vẻ, giang hai tay ra: “Vũ Linh Đan, tôi hiện giờ không phải đang cưỡng ép cô, cũng không can thiệp tự do của cô như cô nói, chẳng qua là tôi chỉ muốn để cố bình tĩnh lại suy nghĩ thật kỹ.


"Hiện tại tôi đang rất bình tĩnh, suy nghĩ duy nhất trong đầu 
tôi bây giờ là nhanh chóng tránh xa anh ra một chút.


Vũ Linh Đan sốt ruột xua tay miễn cưỡng nhìn Trương Thiên Thành một lần nữa.

"Tại sao?" 

Nụ cười của Trương Thiên Thành ngừng lại, có chút khó hiều.

Dường như anh vẫn chưa nhận ra rằng rốt cuộc bản thân đã làm sai điều gì khiến Vũ Linh Đan ghét mình như vậy.

"Vũ Linh Đan" 
Trương Thiên Thành kêu trong tiềm thức, sau đó đi về phía của Vũ Linh Đan, nhưng chưa đi được hai bước thì một lần nữa nghe được tiếng kêu của cô: "Trương Thiên Thành, anh đừng qua đây" 
Trương Thiên Thành thực sự đã dừng lại.

Có thể đây là lần đầu tiên anh lĩnh giáo được cơn giận dữ của Vũ Linh Đan, hoặc cũng có thể anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người trong quán bar tối qua, lúc này trong đầu của Trương Thiên Thành có một giọng nói vô hình đã ngăn cản anh lại.

Có lẽ rằng ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao bản thân mình lại làm như vậy.

Có lẽ Vũ Linh Đan đến với ai thì cũng không có liên quan gì với anh, tại sao anh lại tức giận như vậy? 
"Tóm lại, tôi không cho phép cô đến với người đàn ông khác, không có lý do tại sao" 
Cuối cùng, Trương Thiên Thành cũng nói ra suy nghĩ của mình.

Không có lý do tại sao, đó là bởi vì bản thân anh vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng tại sao như vậy.

"Trương Thiên Thành, anh mau cút khỏi đây!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận