Lúc này Phan Bảo Thái tranh thủ mở điện thoại mới phát hiện mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều đến từ các thành viên trong nhà.
Trong lòng Phan Bảo Thái có linh cảm không ổn.
Tắt máy là vì để có thể có không gian yên tĩnh với Vũ Linh Đan, không nghĩ rằng bản thân mình lại bỏ lỡ nhiều chuyện.
Phan Bảo Thái hồn bay phách lạc chạy về nhà mới phát hiện chỉ có một mình mẹ, nghe mẹ khóc lóc kể lể, biết bố đã bò dậy khỏi giường bệnh rồi vội vàng triệu tập mở cuộc họp công ty, sau đó lại đi thẳng đến Châu Thiên.
Trước khi đi Lê Tuyết Cầm lau nước mắt, muốn trách mà không nói ra được.
" Bảo Thái, con cũng không còn nhỏ nữa, qua năm nay là hai mươi lăm tuổi rồi, có vài trách nhiệm con không thể bỏ được.
"
Bóng lưng Phan Bảo Thái cứng đờ, thật ra thì dù Lê Tuyết Cầm không nói Phan Bảo Thái vẫn nhận ra, nhưng bây giờ trách nhiệm trên lưng anh ta lại càng lúc càng nặng nề.
Trên đường đến công ty Phan Bảo Thái đã suy nghĩ rất
nhiều.
Mấy năm nay ở nước ngoài không phải là không trốn tránh.
Trong lòng Phan Bảo Thái biết rõ vì sao trước kia mình xuất ngoại, anh ta nghĩ nếu như lúc trước mình không rời đi thì có lẽ anh ta đã nhận lấy Châu Thiên, sớm đã cùng Vũ Linh Đan kết hôn và có cuộc sống riêng của mình.
Bây giờ tất cả đều bị làm rối loạn.
Ngân hàng đột nhiên ngừng cho vay, ngừng hợp tác với Châu Thiên, dẫn đến mấy hạng mục sau này đều bị tổn thất và ảnh hưởng với các mức độ khác nhau.
Hơn nữa có thể đoán được sáng sớm mai cổ phiếu Châu Thiên sẽ rớt giá theo.
Giống như là tháp bài xảy ra phản ứng liên tiếp, có thể tình huống của Châu Thiên còn bết bát hơn gấp trăm lần hiện tại.
Anh ta không tin sẽ có chuyện trùng hợp như thế, buổi trưa Trương Thiên Thành mới đi, buổi chiều Châu Thiên đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nhất định là Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành đang ra oai với mình, chờ mình đi quỳ xuống cầu xin anh.
Anh ta sẽ không làm vậy.
Bắp thịt Phan Bảo Thái đột nhiên thay đổi, anh ta nhanh chóng chạy nhanh đến công ty, trong đôi mắt vốn kiên cường
cũng có mấy phần sắc bén và lão luyện như chim ưng.
Chiến tranh từ trước đến nay không phải cứ lo sợ e dè là có thể thắng.
Đến Châu Thiên, Phan Bảo Thái đi thẳng đến phòng họp, trợ lý đứng ở cửa vốn còn tính khuyên can đối cầu thì đã thấy Phan Bảo Thái đá văng cửa phòng họp.
Trợ lý hoảng sợ đến mức hai mắt trợn to, đi theo sát sau lưng Phan Bảo Thái không biết phải làm sao, muốn giải thích gì đó lại phát hiện mình hoàn toàn không có cơ hội chen miệng, sau đó yên lặng đi ra ngoài.
"Phan Bảo Thái, con làm cái gì vậy? Đây là công ty chứ không phải là nơi con có thể làm loạn"
Đối mặt với vẻ mặt bất mãn và hành động chỉ trỏ của cổ đông, Phan Chí Trung dẫn đầu lên tiếng.
Phan Chí Trung ngồi ở vị trí đầu, mặc đồ Tây đi giày da vẫn không che giấu được vẻ mặt tái nhợt và mệt mỏi, lúc này Phan Chỉ Trung trừng lớn đôi mắt không có tinh thần, hy vọng Phan Bảo Thái có thể cho mình một lời giải thích.
.