Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Phan Chí Trung đứng lên, cũng không buông tay Phan Bảo Thái.

Hai bố con nhìn nhau một cái, đáy mắt Phan Chí Trung hiện lên vẻ thâm trầm.

Không khí trong phòng họp lúc này mới yên lặng, mọi người đều nhìn về phía Phan Chí Trung. 
Rất nhanh, Phan Chí Trung nói: “Con cứ đến tập đoàn như này thì không đúng quy định đâu?” 
Dưới bục có không ít người gật đầu.

Người coi Phan Chí Trung là đối thủ lớn nhất, tuổi cũng hơn năm mươi, vẫn rất có tinh thần- Huỳnh Nam Cường, lúc này ông ta đang nheo con ngươi dài hẹp lại, mắt lóe lên một tia sáng.

Hiển nhiên, Huỳnh Nam An đã đoán được Phan Chí Trung sẽ làm gì. 
Phan Chí Trung lướt mắt nhìn xung quanh một vòng, cuối cũng như ngừng lại trên người Huỳnh Nam Cường, sau đó ông ta nhẹ nhàng tiếp tục nói: “Tôi sẽ lấy hai mươi lăm phần trăm cổ phần của mình chuyển hết cho Phan Bảo Thái, từ hôm nay trở đi tôi sẽ về hưu, như vậy cũng coi là Phan Bảo Thái có thể danh chính ngôn thuận vào tập đoàn Châu Thiên” 
Nói xong Phan Chí Trung mở đầu một tràng vỗ tay.


Nhưng phòng họp vẫn yên lặng như lúc trước.

Có người gọi điện cho 
thành viên Ban Giám đốc, không đâu vào đâu, cũng có người cau mày chẳng nói gì, nhưng vẫn chẳng thể thay đổi được quyết định của Phan Chí Trung.

Phan Chí Trung trực tiếp nhường vị trí của mình cho Phan Bảo Thái ngồi.

Đầu tiên Phan Bảo Thái còn từ chối một chút, nhưng Phan Chí Trung nhìn anh bằng ánh mắt kiên định, Phan Bảo Thái mới dịu xuống, vững vàng ngồi vào. 
“Bố biết con có bản lĩnh mà, không sao đâu, ngồi đi” 
Phan Chí Trung ở sau lưng nhỏ giọng nói. 
Phan Bảo Thái mặt không đổi biểu cảm, nhìn bốn phía, biết trong lòng đám người này phần lớn là không phục, nhưng anh ta vẫn bắt đầu nói: “Vậy bây giờ chúng ta sẽ thảo luận về việc ngân hàng chấm dứt cấp vốn.” 
“Nếu nếu tổng giám đốc Thái nói là không cần thảo luận, thì hiển nhiên biết là có chuyện gì rồi, cần gì phải tốn công vô ích” 
Dưới bục, có người đáp lại không thân thiện lắm.

Phan Bảo Thái nhìn sang, ngược lại với ấn tượng trong đầu, lời nói của người này có vẻ hằn học nhưng thực ra lại là cho Phan Bảo Thái một cơ hội để chứng minh. 

Phan Bảo Thái cười một tiếng, nói: “Đúng, hôm nay tôi tới là do tôi đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Chương trình của ngân 
hàng bên kia không có vấn đề, đây cũng chẳng phải lần đầu chúng ta hợp tác với bên ngân hàng này.

Nhưng cứ hỏi vấn đề là bên đối tác lại ấp a ấp úng, hiển nhiên là sau lưng có người nói gì đó” 
“Chúng ta sẽ phân tích những vấn đề này, nếu tổng giám đốc Thái đã nói như vậy, cậu hãy đưa ra phương án giải quyết đi." 
Huỳnh Nam Cường ngồi phía góc trái, hai tay khoanh trước ngực, người hơi tựa vào ghế ngồi, vẻ mặt trông khá khinh thường.

Rất nhanh cũng không ít người ồn ào theo, buộc Phan Bảo Thái phải đưa ra quyết định. 
Phan Chí Trung ở bên cạnh có hơi lo lắng.

Nhưng thấy Phan Báo Thái không hoảng không cuống, không có chút do dự nào thì ông cũng từ từ bình tĩnh lại.

Hổ phụ sinh hổ tử, tới bây giờ Phan Chí Trung vẫn tin tưởng năng lực của Phan Bảo Thái. 
Nhưng Phan Báo Thái lại nói: “Tôi có thể nói thật cho mọi người là giờ tôi cũng không có biện pháp tốt để giải quyết, hơn.

nữa giá cổ phiếu sáng mai sẽ giảm mạnh, còn nhiều vấn đề liên quan đến nhau đang chờ mọi người giải quyết đấy.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận