Từ cuộc nói chuyện giữa hai người, cảm thấy thái độ của Vũ Linh Đan đã dịu đi rất nhiều, Phan Bảo Thái cũng không nhịn được nhếch khóe miệng, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy có chút thoải mái.
Trận chiến này không phải vì Châu Thiên, cũng không phải vì bản thân anh ta, mà là vì Vũ Linh Đan.
Sau đó Phan Báo Thái gọi điện cho Trương Thiên Thành, ở đầu dây bên kia, Trương Thiên Thành không phủ nhận mọi việc đều do mình làm, thẳng thắn thành thật, cả hai bên đều hiểu ý định của đối phương.
"Chỉ cần cậu tránh xa Vũ Linh Đan ra một chút, tôi có thể cân nhắc dừng tay lại.
Tôi cũng nghe nói sức khỏe của bố cậu không tốt, đã già lại bị bệnh tim, bận rộn trong công ty cũng không dễ dàng"
Trương Thiên Thành giả vờ thở dài, nhưng thực ra là anh đang cảnh cáo.
Không chịu thua kém, Phan Bảo Thái cười lạnh một tiếng,
nói tiếp: "Chuyện của bố tôi cũng không cần tổng giám đốc Thành phải lo lắng, tôi vừa mới tiếp quản công ty, tôi tin rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau?"
"Hôm nay?"
Trương Thiên Thành có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười: "Không ngờ động tác của cậu lại nhanh như thế, xem ra cuộc gọi này vẫn muộn rồi.
"
"Tôi đoán chắc chắn cậu đã dùng giải pháp xử lý khủng hoàng của Châu Thiên để giành được sự ủng hộ của một số cổ đông.
Nếu cậu bị thua, rất có thể nhà họ Phan sẽ phải rút khỏi quyền kiểm soát Chầu Thiên"
Trương Thiên Thành lập tức đoán được ngay trọng lượng của Phan Bảo Thải.
Điều này càng làm cho Phan Báo Thái tức giận, nhưng lại không thể bộc phát ra ngoài.
Sau đó, Trương Thiên Thành thấy Phan Bảo Thái không nói gì thì chậc chậc hai tiếng, nói tiếp: "Thật đáng tiếc, điều này chỉ làm tăng thêm sức nặng cho cuộc chiến giữa hai chúng ta.
Tôi vẫn nói câu nói kia, nếu như cậu hiểu chuyện một chút thì có lẽ tôi có thể giúp cậu ổn định vị trí ở Châu Thiên"
"Trương Thiên Thành, đừng có lòng vòng như thế, nếu anh làm như vậy thì không phải phần thắng vẫn nghiêng về phía tôi
sao, nếu Vũ Linh Đan biết thủ đoạn của anh, e rằng cô ấy sẽ càng ghét anh hơn"
"Đáng tiếc là cậu sẽ không nói cho Vũ Linh Đan biết đâu.
" Trương Thiên Thành nói một câu trúng tim đen trên điện thoại.
Phan Bảo Thái mơ hồ cảm thấy như bị Trương Thiên Thành chơi đùa trong lòng bàn tay, mà Vũ Linh Đan có lẽ là người duy
nhất anh ta bảo vệ, đúng là anh ta sẽ không nói với Vũ Linh Đan
về cuộc chiến giữa những người đàn ông để cô phải lo lắng.
"Lại nói tổng giám đốc Thành, tôi cũng thật không hiểu, chẳng lẽ anh đang nói cho tôi biết rằng trong lòng anh vẫn còn Vũ Linh Đan, còn muốn tái hôn với cô ấy?"
Phan Bảo Thái cất giọng châm chọc.
Trương Thiên Thành vừa rồi vẫn còn tươi cười, nhưng hiện tại nụ cười đó lại dần tắt đi, giọng nói càng ngày càng lạnh.
"Đây là chuyện cá nhân của tôi, không liên quan gì đến cậu.
Nếu cậu còn muốn cố chấp như thế thì tôi đành phải nhìn Châu Thiên từng bước từng bước diệt vong trong tay cậu thôi".