Mất Rồi Xin Đừng Tìm


"Nếu con trai tôi biết được cô đang bao nuôi một người đàn ông khác ở bên ngoài thì nó nhất định sẽ chia tay với cố" 
Bà ta lợi dụng lúc Trương Thiên Thành dừng lại vài phút thì bắt đầu nằm lăn ra đất chửi bới.

Sau đó, dường như bà ta còn muốn gọi điện cho cảnh sát nhưng Trương Thiên Thành đã đá văng điện thoại của bà ta.

Khi Trương Thiên Thành cúi người xuống đứng trước mắt bà ta, trong đôi mắt lạnh lùng của anh mang theo sát khí, so với Lê Tuyết Cầm lúc trước còn hung ác 
hơn gấp vạn lần. 
"Tốt hơn hết bà nên trở về ngay bây giờ rồi nói cho Phan Bảo Thái biết, để anh ta biết điều hơn, đừng gây phiền phức cho tôi nữa." 
Trương Thiên Thành không hề sợ Lê Tuyết Cầm đi tố cáo, thậm chí anh còn muốn hiệu quả này.

Một bên mắt của Lê Tuyết Cầm đã bị đánh đến sưng phù, lúc này bà ta chỉ có thể mở một mắt, cố gắng nhìn rõ người trước mặt.

Đột nhiên bà ta cảm thấy người này có chút quen mắt, sau đó bà ta thét lên kinh hãi, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.


Trương Thiên Thành cười lạnh, gằn từng chữ vô cùng rõ ràng: "Bây giờ bà nhìn rõ ràng cho tôi, tôi là Trương Thiên Thành, Bảo con trai bà nên biết điều hơn chút đi." 
"Làm sao có thể chứ? Loại phụ nữ để tiện kia..." 
"Bốp!" 
Lê Tuyết Cầm chưa kịp dứt lời thì Trương Thiên Thành đã giơ tay tát mạnh vào mặt bà ta.

Nhất thời đầu óc của Lê Tuyết Cầm quay cuồng, khóe miệng rỉ máu.

Bà ta cuộn tròn trên mặt đất run bần bật, không dám nhúc nhích chút nào. 
"Người phụ nữ của tôi không đến lượt mụ già như bà la lối om sòm ở đây.

Bà nhớ kỹ cho tôi, nếu bà dám đến tìm Vũ Linh Đan để gây rối thì tôi sẽ khiến bà và cả nhà họ Phan được chôn 
cùng nhau." 

"Bà không phải yêu thương đứa con trai của bà nhất sao? Như vậy cũng khá tốt, bà trở về chỉ cần trông chừng anh ta, đừng để anh ta muốn làm cóc ghé ăn thịt thiên nga nữa." 
Vũ Linh Đan không biết rằng liệu Trương Thiên Thành có biết chuyện xảy ra giữa cô và Phan Báo Thái năm đó hay không những câu nói cuối cùng chắc chắn sẽ khiến lời nói của bà ta năm đó trở thành sự thật. 
Trái tim của Vũ Linh Đan run lên, ngay tại khoảnh khắc bà ta nói ra lời đó, dường như những năm tháng của sáu năm trước đã quay trở lại.

Cô nhớ tới cảnh cô bị gọi ra ngoài, Lê Tuyết Cầm đã sỉ nhục cô trước mặt giáo viên và các bạn học, bỗng nhiên cô muốn khóc một cách khó hiểu. 
Dường như Lê Tuyết Cầm muốn giải thích điều gì đó nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Trương Thiên Thành, bà ta chỉ mấp máy miệng mà không dám nói một lời nào.

Trương Thiên Thành hừ lạnh một tiếng, sau đó anh mới quay người lại nhìn Vũ Linh Đan.

Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô, một chút ghét bỏ lướt qua đáy mắt anh: "Lần trước không phải cô rất liều lĩnh sao, tại sao lần này lại nhát gan như vậy?" 
Tất nhiên Vũ Linh Đan biết rằng lần trước bà Nhân đến để 
gây rắc rối cho Trần Tuyết Nhung, lúc đó cô đã thẳng tay đổ một chậu nước ra ngoài mà không hề sợ hãi.

Hôm nay cô cũng không biết mình bị làm sao nữa, có thể là do nỗi sợ hãi của sáu năm trước hoặc có thể là mẹ của Phan Bảo Thái nên cô đã nhát gan một giây, trực tiếp bị đẩy vào tình thế không thể vãn hồi. 
"Cảm ơn." 
Vũ Linh Đan cúi đầu, hiện tại tâm trạng cô rất rối..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận