Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Cũng khó trách điện thoại ở nhà họ Phan vẫn luôn không có người nghe.

Trương Thiên Thành ở bên cạnh nghe thấy những lời này lại cảm giác hơi phiền, anh đẩy Lê Tuyết Cầm một cái: “Nhà bà có ai phải chết cũng không liên quan gì đến Vũ Linh Đan cả, mau cút ra ngoài cho tôi đi.

” 
Vốn dĩ Trương Thiên Thành muốn để Lê Tuyết Cầm khóc lóc om sòm, cũng để Vũ Linh Đan nhìn thấy được cô ở lại nhà 
họ Phan là một sai lầm lớn nhường nào.

Ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, nói gì đến hạnh phúc sau này chứ.

Nhưng một khi nhìn thấy có người bắt nạt Vũ Linh Đan ngay dưới mắt mình thì Trương Thiên Thành lại vô cùng nổi giận, hoàn toàn không nhịn nổi nữa.

Trương Thiên Thành trực tiếp đẩy người ra, Vũ Linh Đan nãy giờ vẫn luôn im lặng lại đột ngột gọi Lê Tuyết Cầm: “Chờ một lát đã" 
Hai mắt Lê Tuyết Cầm vô thần, chết lặng xoay người lại.


Đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Trương Thiên Thành thì lập tức lộ ra chút sợ hãi.

“Có một vấn đề mà sáu năm trước tôi đã muốn hỏi rồi, ban đầu rốt cuộc tôi đã làm gì mà lại khiến bà chán ghét và căm hận tôi như vậy? 
Vũ Linh Đan nghiêm túc hỏi.

Cơ thể Lê Tuyết Cầm hơi run lên.

Tối hôm qua Phan Bảo Thái cũng đã hỏi vấn đề này, bà ta không trả lời và cũng không thể nào đưa ra câu trả lời được.

Chỉ có thể nói, ghét chính là ghét.

Bây giờ Trương Thiên Thành còn ở bên cạnh, hơn nữa còn mang dáng vẻ xem kịch vui.

Lê Tuyết Cầm không dám khóc lóc om sòm nữa, sau khi suy nghĩ mấy giây thì khóe miệng khẽ động: "Thân phận của cô ở nhà họ Vũ đủ để chứng minh tôi làm vậy là chính xác, khoảng thời gian trước cô đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Vũ càng chứng thực suy nghĩ trong lòng tôi.


” 
“Vậy bà cảm thấy sinh ra trong một gia đình như vậy chính là tối sai, tôi đang chịu mọi sự hành hạ của người đời sao?” 
Vũ Linh Đan kích động, sải bước dài đến trước mặt Lê Tuyết Cầm.

Nếu như không phải một chút lý trí còn sót lại không cho phép thì cô đã bóp cổ Lê Tuyết Cầm mất rồi, cô thật 
sự rất muốn giết chết Lê Tuyết Cầm.

Lê Tuyết Cầm hơi chột dạ, cũng hơi kiêng kỵ Trương Thiên Thành đang ở đây nên nhanh chóng quay đầu đi, không để ý đến lời tố cáo của Vũ Linh Đan nữa.

Ánh mắt Vũ Linh Đan đỏ lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào gò má của Lê Tuyết Cầm rồi lạnh lùng nói: “Bà xem thường tôi cũng không sao cá, rốt cuộc bà cũng đạt được mục đích của mình rồi nhưng tại sao lại ác độc như vậy, để tôi bị sỉ nhục và ghẻ lạnh ba năm ở trường học chứ.

” 
“Tôi không có! ” 
“Bà không cần chối, tôi biết hết cả rồi.

Ban đầu bà cố ý đến trường học làm loạn chính là để mọi người cùng nhau sỉ nhục tôi.

Những câu chuyện giả dối mà bà sắp đặt kia, chẳng lẽ trong hề có một chút áy náy nào sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận