“Còn nữa, những bức thư mà Phan Bảo Thái viết cho tôi, tôi không hề nhận được, bây giờ xem ra đều bị bà giấu đi cả rồi.
Năm thứ nhất lúc Phan Báo Thái trở về tìm tôi, là bà đã giấu hộ chiếu của anh ấy đi, thậm chí còn công khai tìm đại sứ quán nói rằng anh ấy có vấn đề, phải đưa về nhà họ Phan ở nước Anh, trong năm năm không thể xuất cảnh.”
Vũ Linh Đan càng nói càng kích động, ngay cả Trương Thiên Thành ở bên cạnh cũng âm thầm kinh hãi.
Anh hoàn toàn
không ngờ được đây là chuyện mà một người mẹ ruột có thể làm chỉ vì ngăn cản Phan Bảo Thái và Vũ Linh Đan ở bên nhau.
Đương nhiên, bố mẹ của anh cũng không tốt đến mức nào.
Chỉ là bây giờ nhìn Vũ Linh Đan, bỗng nhiên Trương Thiên Thành lại hiểu được những loại tâm trạng phức tạp trong quyển nhật ký đó.
Thậm chí, anh còn có chút vui mừng.
Nếu như không phải Phan Báo Thái đã là quá khứ thì e rằng sau này cũng chưa chắc có sự xuất hiện của anh.
Anh loáng thoáng nhớ được, lúc ban đầu danh tiếng của Vũ Linh Đan quả thật không tốt đẹp cho lắm.
Tuy nhiên, bởi vì anh cũng không quan tâm đến những chuyện này, hơn nữa chỉ vì sợ nhục nhà họ Vũ nên mới lựa chọn Vũ Linh Đan.
Bây giờ nhìn lại, tất cả buồn cười biết bao nhiêu.
Toàn bộ quá trình, Lê Tuyết Cầm đều yên lặng không nói một lời nào.
Mãi đến khi Vũ Linh Đan trút giận xong, sau đó bị Trương Thiên Thành đẩy ra ngoài thì bà ta mới thê lương nhìn theo bóng lưng Vũ Linh Đan.
Ngay trước mặt Trương Thiên Thành, Lê Tuyết Cầm thấp giọng uy hiếp: “Vũ Linh Đan, có lẽ cô nên hiểu rõ thân phận của mình bây giờ, tôi có liều cái mạng già này cũng không để hai
người ở bên nhau đâu”
“Nếu tôi nói không thì sao?
Vũ Linh Đan không hề sợ hãi, ngược lại đáy mắt còn hiện lên chút chán ghét.
Người phụ nữ này đã khống chế cả nửa đời Phan Báo Thái, còn muốn khống chế luôn cả nửa đời sau của anh ta.
Đáng tiếc, lần này bà ta sẽ không đạt được ý nguyện.
“Tôi tin chắc những lời này bà cũng đã nói với Phan Bảo Thái rồi, nếu như có ích thì bà cũng sẽ không đến tìm tôi.
Vậy bây giờ tôi sẽ nói cho bà biết, chỉ cần ngày nào Phan Bảo Thái không buông tay thì tôi cũng sẽ không buông tay”
Vũ Linh Đan nói năng rất có khí phách, không chút do dự.
Vốn dĩ Lê Tuyết Cầm vẫn luôn bình tĩnh, thế nhưng giờ phút này bà ta lại giống như nổi điên mà vọt tới.
Không nhìn đến sự tồn tại của Trương Thiên Thành mà chỉ điên cuồng nhào về phía cô.
“Cô là thứ phụ nữ không biết xấu hổ, cơ thể không biết đã bị bao nhiêu người đùa giỡn qua rồi mà lại mặt dày tìm đến con trai tôi.
Tôi nói cho cô biết, cô đừng hòng, cô đừng hòng!”
Chuyện còn lại, Vũ Linh Đan không giải quyết nữa.
Bên tai cô là những tiếng nhục mạ của Lê Tuyết Cầm, kế đến là âm thanh quyền cước của Trương Thiên Thành.
Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài mới hoàn toàn yên tĩnh lại.
Tiếp đến là âm thanh đóng cửa..