Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Dường như Trương Đức Phú nhìn ra được suy nghĩ của Vũ Linh Đan, cậu ta mỉm cười và nói tiếp: "Trương Thiên Thành đã đưa ra một lựa chọn đúng đắn nhất, đương nhiên không phải là tạo quan hệ thống gia mà là kết hôn với em.

Vũ Linh Đan, thực ra nếu như lúc trước anh ta đến muộn thì có lẽ người kết hôn với em có thể là tôi, nếu vậy có lẽ kết quả của chúng ta đã khác đi rồi." 
Vũ Linh Đan ngẩn người, không trả lời được. 
Trương Đức Phú lại tiếp tục nói: "Nhưng nói trở lại thì chuỗi ngày tươi đẹp của Trương Thiên Thành cũng sẽ không kéo dài được bao lâu nữa.

Anh ta nghĩ rằng Á Đông thuộc về anh ta thì cũng phải phụ thuộc vào việc tôi có đồng ý hay không đã 
"Cậu định làm gì?" 
Vũ Linh Đan hỏi theo phản xạ. 
"Em không cần quan tâm nhiều như vậy, tóm lại...!Linh Đan, tôi nhất định sẽ cưới em" 

Đột nhiên Trương Đức Phủ nghiêm nghị nói. 
Vũ Linh Đan nghĩ đến đoạn đối thoại giữa Trương Đức Phú và Dương Thanh My, cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, điều đầu tiên có nghĩ đến chính là phải nói cho Trương Thiên 
Thành biết. 
Nhưng sau đó, Vũ Linh Đan đã bị lý trí cắt ngang. 
Chưa nói đến việc bây giờ cô không có điện thoại di động, cho dù có thì tại sao cô phải giúp Trương Thiên Thành chứ? 
Vũ Linh Đan mím môi, nghe Trương Đức Phú nói tiếp. 
"Trương Thiên Thành luôn là kẻ máu lạnh, ngay cả khi đối xử với nhà họ Trương cũng thế.

Lần này anh ta dám ra tay với bố mình, rõ ràng là một tính toán sai lầm" 
Sau đó Trương Đức Phú nói thêm rất nhiều thứ nhưng Vũ Linh Đan không còn lòng dạ nào mà nghe nữa.


Cô nhìn thấy chiếc lá màu xanh bay qua cửa xe, Vũ Linh Đan kinh ngạc, cậu ta đang lái xe lên núi sao? 
"Lên núi làm gì vậy?" 
Vũ Linh Đan không thể không hỏi. 
"Phong cảnh trên đỉnh núi khá đẹp, tôi muốn cùng em ngắm một chút." 
Trương Đức Phú mỉm cười, cậu ta nói mà không cần suy nghĩ. 
Vũ Linh Đan im lặng không nói chuyện nữa, Trương Đức Phú mỉm cười rồi tiếp tục: "Thật ra bây giờ tôi không quan tâm em đang ở cùng với ai, bởi vì đến cuối cùng người có được em chắc chắn sẽ là tôi" 
"Ở trong mắt cậu, tôi chỉ là một món đồ, có thể tùy tiện có hay không cũng được." 
Những lời của Trương Đức Phú khiến Vũ Linh Đan có chút không vui. 
"Dĩ nhiên không phải rồi." 
Trương Đức Phú buột miệng nói, nhưng sau đó dường như không tìm được cách giải thích nào tốt hơn nên cậu ta suy nghĩ xong lại nói tiếp: "Tuy nhiên, nếu chuyện này em chấp nhận được thì giải thích như vậy cũng được." 
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận