Nghe đến đây, Vũ Linh Đan chợt nhận ra Trương Đức Phú đã thay đổi rồi.
Cho dù là theo đuổi tình yêu thì cậu ta cũng hoàn toàn khác trước.
Những lời nói của Trương Đức Phú khiến Vũ Linh Đan nổi giận, nhưng cô lại tỏ vẻ bình tĩnh mà hỏi một câu: "Nếu tôi không muốn thì sao?"
"Em sợ chết sao?" Đột nhiên, Trương Đức Phú hỏi.
Vũ Linh Đan nhìn chằm chằm Trương Đức Phú bằng ánh mắt cảnh giác, cậu ta thấp giọng cười một tiếng.
Sau đó đột nhiên cậu ta dừng xe ở lưng chừng núi rồi vỗ nhẹ vào mặt Vũ Linh Đan: "Xuống xe đi."
Vũ Linh Đan không muốn đi xuống, nhưng Trương Đức Phú không hề cho cô bất kỳ lý do gì để thay đổi quyết định.
Ngay sau đó, Vũ Linh Đan bị cậu ta kéo đến bên vách núi.
Cô bị Trương Đức Phủ lôi đến chỗ nguy hiểm nhất, nhìn xuống dưới chỉ thấy một dòng nước mờ ảo đang khẽ trôi giữa những tảng đá to.
Vũ Linh Đan khó khăn nuốt cổ họng đang khô khan của mình rồi hỏi: "Trương Đức Phú, rốt cuộc thì cậu muốn làm gì vậy hả?"
"Em đang sợ đấy à?" Cậu ta hỏi lại.
Vũ Linh Đan không thừa nhận nhưng cơ thể cô đã cứng ngắc từ lúc nào, Trương Đức Phú cười cười bên tai cô rồi nói: "Người như tôi có một đặc điểm đó là nếu thứ mà tôi đã không có được thì người khác cũng đừng mong có được."
"Trương Đức Phú, kể từ khi cậu nói ra câu này thì giữa tôi và cậu đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi."
Đến giây phút cuối cùng, Vũ Linh Đan lại không hề sợ hãi.
Cô hiểu rất rõ loại tính cách này, bây giờ là thời gian Trương Đức Phú hưởng thụ, sao cậu ta có thể lấy mạng có được cơ chứ?
"Cậu chơi đủ chưa? Nếu không còn chuyện gì thì tôi muốn đi về trước."
Vũ Linh Đan ngáp một cái rồi nói bằng giọng hơi bất lực và cáu kỉnh.
Trương Đức Phú liếc mắt, một chút ngạc nhiên lướt qua đáy mắt cậu ta.
Nhìn bộ dạng của cô không hề có một chút hoảng sợ và căng thẳng như lúc đầu nên Trương Đức Phú
không nhịn được mà cười vài tiếng: "Vũ Linh Đan, đúng là em và những người phụ nữ khác không hề giống nhau chút nào cả.
Như thế này mà em cũng không sợ à?".
"Cậu đã từng làm như thế này với người phụ nữ khác rồi à?" Vũ Linh Đan hỏi ngược lại.
Trương Đức Phú xấu hổ cười một tiếng, cậu ta biết là mình nói sai rồi nhưng cậu ta không quan tâm lắm mà chỉ đẩy Vũ Linh Đan lên xe.
Sau khi suy nghĩ một chút, cậu ta lại thắt dây an toàn giúp cô rồi cuối cùng mới cười gian nói: "Được rồi, bây giờ chúng ta có thể đi ngắm phong cảnh được rồi"
Vũ Linh Đan không nói gì.
"Vừa nãy là tôi đùa với em một chút thôi, em đừng nóng giận."
Đột nhiên Trương Đức Phú lại thay đổi sắc mặt, trở lại vẻ dịu dàng, ấm áp..