Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Khóe miệng Trương Thiên Thành khẽ kéo lên, giống như đang cười. 
Trong bếp chỉ còn vài trái dưa leo và ít rau quả, Vũ Linh Đan tùy tiện làm hai món.

Lúc bưng lên còn sợ Trương Thiên Thành chế, nhưng không ngờ anh lại chẳng nói gì cả, cầm lấy đũa đút vào trong miệng như gió cuốn mây tan. 
Vũ Linh Đan mơ hồ nhớ rằng hình như có một món ăn mình đã nêm nhiều muối. 
Xem ra quả thật Trương Thiên Thành đã đói sắp chết rồi nên không soi mói gì cả. 
Vũ Linh Đan ngồi ở phía trước Trương Thiên Thành, nhìn anh đến khi ăn hết toàn bộ đồ ăn thì đứng dậy bắt đầu thu dọn. 
“Ngồi cùng tôi một lát đi” Trương Thiên Thành nói. 
Vũ Linh Đan nghi hoặc ngồi xuống lại.

Bây giờ thì cuối cùng cô cũng phát hiện dường như Trương Thiên Thành không giống với ngày thường, vì thế trong lòng có chút thấp thỏm nhưng cũng không mở miệng. 
Trương Thiên Thành nhìn cô rồi hỏi: “Hai ngày nay có với Phan Báo Thái ở bên nhau như thế nào?” 

Một câu nói đột ngột vang lên khiến không khí lập tức trở 
nên xấu hổ. 
Vũ Linh Đan gật đầu, giả vờ thoải mái nói: "Cũng không tệ, dù sao cũng không bị Tổng giám đốc Thành làm phiền.” 
Lời còn chưa nói xong, cô đã nhìn thấy Trương Thiên Thành nhăn mặt lại, vì thế cũng không tiếp tục nói gì nữa.

Hai người lại khôi phục sự an tĩnh vốn có. 
“Tôi tính dẫn theo người rời khỏi Tập đoàn Á Đông” 
Đôi mắt Vũ Linh Đan trừng lớn, mặc dù không nói gì nhưng Trương Thiên Thành vẫn nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt cô.

Anh không nhịn được mỉm cười: “Sao, rất kinh ngạc hả?” 
Vũ Linh Đan không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận. 
“Ở Tập đoàn Á Đông lâu như vậy, cũng có chút hoài niệm” 

“Sao cô không nói gì thế?" 
Vũ Linh Đan nhúng vai, cô cảm thấy hơi bất lực. 
“Đây là chuyện của công ty các người, tôi cũng không biết nên nói cái gì.

Nếu như anh muốn đóng góp ý kiến thì có lẽ nên tìm một người bạn hợp tác nói chuyện sẽ có lợi hơn là tìm tôi” 
Vũ Linh Đan nói theo sự thật. 
Trương Thiên Thành sững sờ. 
Đương nhiên anh biết, mình nói những lời này với Vũ Linh Đan là có ý gì. 
Anh cũng không cần đóng góp ý kiến gì. 
Nhưng sau khi anh đưa ra quyết định thì người đầu tiên anh muốn nói lại là Vũ Linh Đan. 
Đương nhiên lời này Trương Thiên Thành vĩnh viễn không thể nói với cô được. 
Lúc này nhìn thấy nét mặt suốt ngày bất lực cộng thêm vô 
tội của Vũ Linh Đan, Trương Thiên Thành mỉm cười, trong lòng dâng lên cảm giác thoải mái khó hiểu. 
“Phan Bảo Thái vì cô mới vào trong Tập đoàn Châu Thiên” 
Vốn dĩ cho rằng lời này vẫn chưa nói xong nên Vũ Linh Đan cũng kiên nhẫn chờ đợi, thế nhưng sau mấy giây mà Trương Thiên Thành vẫn không tính nói gì thêm, cứ nhìn mình với vẻ pha trò, dường như muốn cô trả lời gì đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận