Mất Rồi Xin Đừng Tìm


“Nói như vậy, anh cảm thấy chuyện hôm nay là anh đang giúp tôi?”.

Vũ Linh Đan sau khi lấy lại phản ứng, cô lập tức cảm thấy lời nói của Trương Thiên Thành thật nực cười.

Cô cười cười, quay sang nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Thiên Thành, rồi bỗng nhiên thu lại ý cười.

Suy tư vài giây, Vũ Linh Đan khắc chế cảm xúc không bùng nổ, trấn định nói: “Trương Thiên Thành, đây là lựa chọn của tôi.

Tôi là một người trưởng thành, sao anh lại nghĩ tôi không yêu Phan Bảo Thái” 
Trương Thiên Thành không trả lời.

Vũ Linh Đan đang định xuống xe, bỗng dưng Trương Thiên Thành túm chặt nâng cằm hôn cô.

Vũ Linh Đan cắn chặt hàm, liều chết không nhả, Trương Thiên Thành cũng không thèm để ý, không ngừng dùng đầu lưỡi kiên nhẫn liếm láp sờ soạng khóe môi của cô.


Cho đến khi thân thể của cô bắt đầu có phản ứng, cô nằm dưới đưa tay tạo khoảng cách nhỏ giữa hai người để cảm xúc khẩn trương được giảm bớt.

Trương Thiên Thành vừa thấy cô hơi thả lỏng, anh lập tức tiến quân thần tốc, chiếm đóng căn cứ.

Chờ Vũ Linh Đan tỉnh lại thì không còn kịp nữa rồi, Trương Thiên Thành đã hoàn toàn bao vây cô 
Hơi thở của cô làm anh vô cùng tham luyến, đặc biệt là ở giây phút lên tới đỉnh.

Suýt chút nữa cô đã trở thành người phụ nữ của người khác, anh biết phải làm thế nào giờ? Chuyện như vậy làm sao anh có thể nhịn.

Ghen tuông khiến anh mất bình tĩnh, tay không tự giác mà tăng lớn lực độ, anh tham lam thèm muốn cơ thể cô, rồi lại không thể không buông ra, cuối cùng trán chống tràn, Trương Thiên Thành nhàn nhạt nói: “Vũ Linh Đan, đây là đáp án của tôi” 
“Thân thể của cô sẽ không biết nói dối, cô không quên được cảm giác với tôi, cũng không thể quên được tôi, cho dù cô mạnh miệng nói hận tôi nhưng thân thể của cô vẫn vẫn thành thật nhất, không đúng sao?” 
“Trương Thiên Thành, anh buông tôi ra” 
Vũ Linh Đan như chịu phải đả kích lớn, không ngừng đẩy Trương Thiên Thành ra, nhưng anh thờ ở, ngược lại tiếp tục nói: “Hay là nói, Vũ Linh Đan cô muốn thừa nhận chính mình đứng núi này trông núi nọ, một cơ thể có thể đồng thời chứa được hai thằng đàn ông?” 
“Anh nói bậy! Trương Thiên Thành, tôi không yêu anh, từ trước tới nay tôi chưa từng yêu anh” 

Vũ Linh Đan phản bác.

Bởi vì phản kháng không được, cô nặng nề cắn thật mạnh lên cánh tay Trương Thiên Thành.

“Tôi đã xem nhật ký của cô” Hắn đáp trả một câu khiến cho Vũ Linh Đan hoàn toàn yên lặng lại.

Trời đất quay cuồng.

Vũ Linh Đan đầu óc có chút ong ong.

Vũ Linh Đan mất mặt muốn chết, xung quanh an tĩnh, cô thậm chí quên chính mình đã buông lỏng hàm răng, tùy ý để Trương Thiên Thành quan sát nhất cử nhất động của mình.

Cô không nhớ rõ mình viết những gì trong nhật ký, cũng hoàn toàn không biết Trương Thiên Thành đã xem nó khi nào, cô không suy nghĩ nổi được gì nữa trong lúc này.

“Tôi rốt cuộc bị làm sao thế này?” 
Vũ Linh Đan vỗ mặt mình, bỗng nhiên có chút hoang mang.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận