Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Trương Thiên Thành càng tức giận, một tay kéo cằm Vũ Linh Đan, hung dữ nói: “Tôi biết cô 
muốn trốn, cô không phải là muốn đi bệnh viện! Tôi nghĩ người mà cô muốn cứu chính là Phan Bảo Thái, Vũ Linh Đan tôi đoán không sai đúng không, cô vì sao lại không nói lời nào? 
Vũ Linh Đan tức giận nước mắt chực rơi, chỉ có thể nói: “Trương Thiên Thành, chính anh là người đã để cho tôi đi” 
“Tôi phép cho cô đi thì cô đi sao, cô từ khi nào lại nghe lời của tôi như vậy, trước đó trong khi tôi cho phép cô không cần phải đính hôn, cô đã trả lời tôi như thế nào, Vũ Linh Đan, cô cũng thật giả dổi, muốn đi gặp Phan Bảo Thái cứ nói thẳng ra, dù sao Trương Thiên Thành tôi trong mắt cô cũng không là cái gì? 
Trương Thiên Thành tức giận nói.

Lần này Vũ Linh Đan cảm nhận được có chỗ nào đó kì lạ, nhưng nghĩ một chặp cũng không nghĩ ra, chỉ có thể chán nản ngồi trong lòng Trương Thiên Thành.

Không nói được lời nào.

Dù sao cô bây giờ chỉ cần nói cái gì cũng trở thành sai.

“Tôi đói bụng” 
"A.



“A cái gì mà a, chẳng lẽ cô tính để cho một bệnh như tôi đi nấu cơm sao?” 
Trương Thiên Thành nói xong còn giơ giơ cánh tay của mình lên với vẻ mặt không kiên nhẫn.

Không còn cách nào Vũ Linh Đan chỉ đành phải đứng dậy, còn chưa đi được hai bước, Trương Thiên Thành bỗng nhiên kéo Vũ Linh Đan lại hôn lên má cô một cái, sau đó cười thỏa mãn, “Được rồi, cô bây giờ có thể đi”.

Vũ Linh Đan vẻ mặt đầy vô tội, người đàn ông 
này rốt cuộc còn muốn tra tấn cô tới khi nào, có điều nhìn Trương Thiên Thành bị thương thành như vậy cô vẫn nên phục vụ anh.

Vũ Linh Đan bưng đồ ăn ra, Trương Thiên Thành vẫn dựa vào số pha xem không có việc gì, lúc ăn cơm cũng đặc biệt có hương vị ngọt ngào.

Như thế này ngay cả Vũ Linh Đan cũng cảm thấy lo lắng, một lúc lâu sau Vũ Linh Đan mới nhịn không được hỏi: “Trương Thiên Thành, anh có cảm thấy có chỗ nào khó chịu không” 
Vũ Linh Đan cảm nhận Trương Thiên Thanh hình như không thích rời khỏi Á Đông, nhưng vì thể diện của Trương Thiên Thành mới khiến cho Vũ Linh Đan không dám hỏi trực tiếp.

Trương Thiên Thành trừng mắt, khó chịu hỏi ngược lại: “Chịu kích thích cái gì mà chịu kích thích, còn không phải vì cứu một người thiếu chút nữa bị tối bức bách mới nhận tiện đồng ý lời cầu hôn của người khác sao?” 

“Trương Thiên Thành anh là đang nói ai đó?” 
Vũ Linh Đan tức giận nhảy dựng lên.

“Không có gì, đồ ăn cô làm khó ăn muốn chết, không phải mặn thì là nhạt, Vũ Linh Đan, tôi nghĩ cô chính là thành tâm muốn chọc cho tôi tức chết” 
Trương Thiên Thành lau miệng đứng dậy lấy quần áo, hình như anh muốn đi ra ngoài.

Vũ Linh Đan theo bản năng hỏi: “Anh muốn đi đâu?” 
“Tôi đi đâu cũng không liên quan tới cô, làm sao, cô muốn giả bộ quan tâm đến tôi?” 
Trương Thiên Thành khinh thường cười cười tỏ vẻ cái gì cũng không cần.

Vũ Linh Đan có chút hốt hoảng.

Sau khi ngồi xuống, Vũ Linh Đan tự mình nếm thử, tất cả đều có hương vị nên có, làm sao lại không thể ăn, Trương Thiên Thành rõ ràng chính là đang nhặt xương trong quả trứng.

Vũ Linh Đan tức giận mắng hai câu bệnh thần kinh.

Mình quan tâm còn chưa đủ sao? Chẳng qua anh ta bởi vì cứu mình mới bị thương nên mới quan tâm như vậy, không nghĩ tới lòng tốt của mình lại bị cho là lòng lang dạ sói.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận