Mất Rồi Xin Đừng Tìm


"Con đã hỏi thăm, ngày hôm sau khi bố bị bắt vào tù Kim Thanh đã bỏ ra nước ngoài, hơn nữa còn đem đi tất cả tài sản của nhà họ Vũ, nhà họ Vũ chỉ còn lại biệt thự nhưng ngay lập tức sẽ bị mang ra bán đấu giá, mà rất nhanh cổ phần cũng không còn" 
"Vậy!.

.


Vũ Phong Toàn mở to đôi mắt trống rỗng của mình, hiển nhiên không thể tin được chuyện này thật, nhìn gương mặt bình tĩnh của Linh Đan, Vũ Phong Toàn vừa muốn nhắc đến nhưng lại thôi, ông ta lẩm bẩm nói: "Vậy con tới đây làm gì?” 
"Đúng vậy, con cùng với nhà họ Vũ đã không còn quan hệ gì cả" 
Linh Đan không phủ nhận, nhưng lời nói phía sau lại làm cho Vũ Phong Toàn dấy lên hy vọng một lần nữa.


"Nhưng Bạch Đằng không phải của Vũ Phong Toàn bố, mà là sự nghiệp do một tay ông nội con gây dựng nên, hiện tại đổi chủ không nói, ngay cả nhà họ Vũ cũng không còn mảy may một chút nào ở Bạch Đằng, con không có khả năng để chuyện này phát sinh” 
Linh Đan bình tĩnh nói.

"Nhà họ Vũ xong rồi" 
Vũ Phong Toàn mấp máy khóe miệng, không ngừng thì thào lặp đi lặp lại: "Nhà họ Vũ xong rồi.


"Nhà họ Vũ bị hủy trong tay bố, nhưng Bạch Đằng bây giờ còn cứu được.



Linh Đan bình tĩnh mà đánh gãy lời của Vũ Phong Toàn, sau đó nói: "Nếu bố còn một chút lương tâm, còn muốn sau này có thể đi gặp mặt ông nội, nên nghĩ hiện tại nên làm cái gì bây giờ" 
"Bố có thể làm gì bây giờ, hiện tại ngay cả cửa bố cũng không đi ra được, bố còn có thể làm được cái gì bây giờ" 
Nước mắt trên gương mặt già nua của Vũ Phong Toàn tuôn rơi, nặng nề vỗ bàn hai ba lần, bị người ngăn lại, nhưng lần này, Vũ Phong Toàn không để ý nhiều nữa, đổ người về phía trước, tới gần Linh Đan nhất có thể, hỏi: "Linh Đan, con nhất định có biện pháp có phải hay không?" 
Linh Đan không nói gì.

Vũ Phong Toàn lau nước mắt, trong mắt đã không còn sự khôn khéo và quyền lực như xưa, thậm chí ông ta còn bỏ luôn cả mặt mũi của mình mà cầu xin: "Linh Đan, bố biết, trong lòng con hận bố, nhưng Bạch Đằng vô tội, con cũng không muốn tâm huyết của ông nội con cứ như vậy mà mất đi.


"Cho dù trước kia bố đối với con không tốt, nhưng ông nội con đối với hai mẹ con con mà nói, nếu không phải ông nội bắt buộc bố, bố làm sao có thể kết hôn với mẹ con.


"Đủ rồi!" 
Linh Đan đánh gãy lời cầu xin của ông ta, nhìn ông chằm chằm nói từng chữ một: "Con không hy vọng lại nghe bố gọi tên của ông nội một lần nào nữa, bởi vì nó làm cho con cảm thấy ghê tởm".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận