Linh Đan nghe xong bỗng thấy chút hụt hẫng trong lòng, nói: “Bảo Thái, anh đừng như vậy, nguyên do vì chúng ta đều đã trưởng thành hết rồi"
“Không, tình cảm của chúng ta còn có thể quay trở lại như xưa...!À không, là anh còn có thể trở lại như xưa, chỉ cần anh trở lại Anh, thì mọi chuyện đều sẽ không thay đổi, chỉ là anh vẫn không chấp nhận được anh lại thua Thiên Thành”
“Chuyện đó không đúng mà.”
“Linh Đan, em không cần giải thích, anh tin tưởng em, tin những lời nói lúc nãy của em, cũng tin tưởng lựa chọn của em, anh sẽ không oán hận gì cả.
Chỉ là, Linh Đan, nếu lần này anh lại từ biệt em đi, em sẽ nhớ về anh chứ?”
Bảo Thái quay đầu lại lần nữa, trên mặt giàn giụa nước mắt.
Linh Đan vừa mới trở nên mạnh mẽ được một chút, nhìn thấy anh lòng lại chùng xuống, xôn xao trong lòng chỉ chực khóc.
Bảo Thái thấy cô như thế, lại cười: “Em sẽ nhớ anh đúng không.
Em nhất định sẽ nhớ anh, có lẽ sẽ có một ngày, em sẽ hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay, nhưng lúc đó mọi chuyện đều đã muộn,
bởi vì...!anh đã lựa chọn buông tay”
“Bảo Thái.”
“Không, đây là do tự anh lựa chọn, không can hệ tới bất cứ người nào khác, anh lựa chọn buông tay không phải bởi vì anh không yêu em, mà anh đã có đủ những ký ức tốt đẹp về em rồi, từ nay về sau, những điều không tốt đẹp, thì hãy tha lỗi cho anh, Linh Đan, từ nay về sau anh không thể bảo vệ em nữa rồi.”
“Được rồi, giờ anh phải đi chuẩn bị check in, Linh Đan, em còn gì muốn nói với anh không?
Bảo Thái ra vẻ thoải mái, nhún vai, cười hỏi.
Linh Đan cảm thấy chua xót không nói lên lời, chỉ lắc lắc đầu, không nói gì.
“Vậy được rồi”
Bảo Thái cười cười với chính mình, sau đó ngẩng đầu, giống như đang chia tay một người bạn lâu năm, thấp giọng nói: “Vậy...Vậy nói một câu thuận buồm xuôi gió đi”
“Chúc anh thuận buồm xuôi gió...”
Linh Đan hoàn toàn không cảm giác được mấy chữ đó đi ra khỏi miệng mình như thế nào, sau đó cô thấy Bảo Thái xoa xoa nước mắt, nhìn anh bây giờ đã thoải mái hơn một chút rồi.
Bảo Thái đi về trước, mở rộng vòng tay, nhưng Linh Đan theo bản năng lại lui về phía sau.
Trong lòng Bảo Thái lại trở nên lạnh lẽo.
Có lẽ là, được sống ở trong trí nhớ nhau, đã là một điều tốt rồi.
Anh không nhớ rõ mình đã bị Linh Đan cự tuyệt bao nhiêu lần, tính theo thời gian hai người ở bên nhau, không ngờ bây giờ ngay cả một cái ôm cũng trở nên xa xỉ như vậy.
“Yên tâm, đây là ôm kiểu bạn bè thôi, coi như...!Coi như em chúc phúc cho anh lần cuối được không.
Đương nhiên, nếu có một ngày em nghĩ đến chuyện tới nước Anh, anh lúc nào cũng sẵn sàng tiếp đãi em, nhưng cũng là tiếp đãi kiểu bạn bè thôi, bởi vì anh sẽ không yêu em lần nữa đâu"
Cuối cùng, Linh Đan cũng nguyện ý để Bảo Thái ôm..