Thiên Thành thấy Linh Đan cắn cắn môi, vẻ mặt khó chịu, vậy mà còn thêm dầu vào lửa, bồi thêm một câu, "Đây xem như thừa nhận cô làm rất tệ."
"Thiên Thành!"
Linh Đan gần như nghiến răng, cố nén từ trong kẽ răng, ước chừng qua ba giây, nghĩ đến mình không thể từ chối tài liệu có lợi với mình, muốn hay không cũng phải cố gắng nhịn xuống.
Ngay sau đó, Thiên Thành tỏ vẻ như an ủi Linh Đan, lại tiếp tục nói: "Tôi cũng biết, trong khoảng thời gian này cô rất vất vả, dù sao cũng làm mười lăm ngày, chỉ tiếc, mười lăm ngày này chỉ là không công mà thôi.
Phần tài liệu này với tôi mà nói, cũng không có gì khó khăn, chỉ có một buổi chiều là giải quyết xong"
Thế này có tính là muốn làm người ta tức chết hay không?
Linh Đan chỉ cảm thấy tay nắm tài liệu của mình đã run run, hận không thể tiến lên bóp chết người đàn ông này, ngoài mặt còn phải làm bộ như rất bình tĩnh, thản nhiên nói: "Anh không phải học Quản Lý Kinh Tế sao, chắc không phải tìm người nào làm đó chứ."
"Quên nói với cô, lúc tôi học đại học, thuận tiện chọn môn học về công trình, trong đó có quy hoạch thành thị, công trình bằng gỗ, còn có thẩm mỹ kiến trúc, ngoài ra tôi còn tham gia các môn học..."
Thiên Thành nói nói, không biết từ khi nào đã đi ra phía sau của Linh Đan, nhìn thấy vành tai hơi mỏng trong suốt sáng long lanh của cô, nhịn không được nuốt nuốt cổ họng khô khốc.
"Đủ rồi."
Linh Đan nhịn không được đánh gãy lời Thiên Thành, cô nào biết đâu được cái con người khó ưa này chọn nhiều chương trình học như vậy, sớm biết như thế, cô sẽ không tự rước lấy nhục.
"Cho nên, anh đừng nói cho tôi biết, hôm nay anh lại đây chỉ vì tặng tài liệu cho tôi"
Linh Đan như thấy quỷ nhìn chằm chằm Thiên Thành, từ khi nào mà anh có lòng tốt như vậy.
"Đúng là như vậy."
Thiên Thành còn nghiêm túc gật đầu.
Nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Linh Đan, nhưng đã nhận rồi, ngoài miệng thì nghi ngờ, đáy lòng lại tràn đầy tự tin.
Linh Đan cố nén nghi ngờ, nét mặt có chút đổ vỡ, lúc sau hỏi: "Còn gì nữa?"
.