Mất Rồi Xin Đừng Tìm


"Phiền anh đóng cửa giúp tôi" 
Vũ Linh Đan dặn dò, không hề quay đầu lại.

"Bà đang làm gì đây, nghe lén à?" 
Chỉ trong nháy mắt, tất cả những thần thái, ngôn từ và động tác của Trương Thiên Thành lại khôi phục như lúc ban đầu trước khi gặp Vũ Linh Đan, chỉ riêng khí chất lạnh bằng đó cũng đã đủ khiến Lê Tuyết Cầm hoảng sợ.

Lê Tuyết Cầm đứng thẳng người dậy, bầu không khí có chút ngại ngùng.

Vũ Linh Đan nghe thấy thế, cũng đi theo ra ngoài, tất nhiên là nhìn thấy Lê Tuyết Cầm đang đứng ngay trước cửa, ấp a ấp úng, nói là muốn gặp Vũ Linh Đan.

"Có chuyện gì thế?" 
Vũ Linh Đan lạnh nhạt hỏi.

Vừa thấy Lê Tuyết Cầm ở đây, Vũ Linh Đan lập tức nhớ đến việc Phan Bảo Thái vừa rời khỏi đây, thầm nghĩ chẳng lẽ lại đến vì việc đó, thấy Trương Thiên Thành vẫn còn đứng bên cạnh, không tránh khỏi có chút vướng bận, bèn hỏi Trương Thiên Thành: "Sao anh vẫn chưa đi?" 

"Đã có người tìm đến tận nơi làm phiền, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo thì tôi không thể khoanh tay đứng ngoài cuộc.


Trương Thiên Thành hòa nhã cười với Vũ Linh Đan, vừa tà mị lại vừa dịu dàng.

Trong lòng Vũ Linh Đan đã sớm mắng anh cả trăm lần, nhưng giờ lại đang có Lê Tuyết Cầm ở đây nên không thể nói được gì, chỉ có thể giữ vẻ mặt bình thản nói với Lê Tuyết Cầm: "Phan Bảo Thái không có ở chỗ tôi.


"Tôi biết.


"Tôi còn còn biết Bảo Thái đã lên máy bay đi rồi".

Nói xong hai cầu đó, Lê Tuyết Cầm đã nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.


Vũ Linh Đan ngẩn người, thực ra cô rất muốn nhìn thấy biểu tình của Trương Thiên Thành lúc này, nhưng lại sợ khi đối diện sẽ bị Trương Thiên Thành nhận ra điều gì, nên Vũ Linh Đan bình tĩnh hỏi lại: "Nếu đã như vậy, thì bác đến tìm tôi để làm gì?" 
"Tôi biết cháu không đi cùng thằng bé, đúng không, cháu vừa mới từ sân bay về nhà đúng không?" 
Ánh mắt Lê Tuyết Cầm đã trở nên tha thiết hơn, như muốn nhân cơ hội khi Trương Thiên Thành đang ở đây, tiếp tục gây sức ép cho Vũ Linh Đan, bà ta đột nhiên kéo tay Vũ Linh Đan, trong mắt có nhiều thêm sự khẩn cầu: "Linh Đan là, khi thằng bé đi chẳng mang thứ gì, thằng bé chỉ cần cháu mà thôi, vì sao cháu không đi cùng thằng bé, tại sao lại cứ phải làm thằng bé tổn thương chứ" 
"Bỏ tay ra bỏ tay ra!" 
Trương Thiên Thành đứng ở một bên đã sớm mất hết kiên nhẫn, lại nghe Lê Tuyết Cầm nói như vậy nên càng ghét bỏ hơn, anh tiến lên đẩy Lê Tuyết Cầm một chút, rồi ôm lấy vai Vũ Linh Đan: "Con bà tự muốn đi, có liên quan gì tới Linh Đan" 
Vũ Linh Đan có chút không hiểu.

Bởi vì thái độ của Lê Tuyết Cầm thay đổi một 
cách chóng mặt, nhưng đối với việc ra sân bay kia, cô cảm thấy đó mới là kết quả tốt nhất dành cho Phan Bảo Thái.

"Bác Cầm ạ, tôi thực sự đã đi cùng anh Bảo Thái đến sân bay, nhưng tôi cũng chỉ đi theo tiễn anh ấy mà thôi, không hề có dự định đi cùng, dù sao thì hôn nhân không được chúc phúc vốn là không bền lâu, tôi đồng quan điểm với ý của bác.


Vũ Linh Đan thản nhiên nói.

"Không".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận