"Linh Đan, em đang đau lòng có đúng không, bởi vì tôi nên em mới quay về, có phải không?"
Trương Thiên Thành thở dốc, đôi tay anh không ngừng ma sát phía sau lưng cô, trong mắt xuất hiện thêm một thứ cảm xúc nào đó mà Vũ Linh Đan không hiểu.
Sau một thoáng đối diện với nhau, Vũ Linh Đan nhanh chóng rút lui, rồi ra vẻ phiền chán: "Anh cả nghĩ rồi, tôi chẳng làm vì ai hết, tôi làm vì chính tôi".
"Là vì Á Đông"
Trương Thiên Thành nhỏ giọng nói.
Cả người Vũ Linh Đan như bị sét đánh, lập tức trở nên cứng đờ, nhưng cô lại cố chấp không chịu nhận, ánh mắt vẫn kiên định như cũ, muốn đẩy Trương Thiên Thành ra: "Trương Thiên Thành, chuyện này không liên quan gì đến anh hết"
"Chia tay với Phan Bảo Thái tức là về bên tôi, Vũ Linh Đan, đã đến nước này rồi mà em còn cứng miệng không chịu nhận, còn tự lừa mình dối người chứ, em chưa hề quên tôi, trong lòng em vẫn còn có tôi"
Trương Thiên Thành phẫn nộ, hai tay anh đè nặng lên vai Vũ Linh Đan, trong mắt như có một đốm lửa rực cháy.
Lạ thay, Vũ Linh Đan lại cười.
Nhìn vẻ tự tin nhưng lại không chiếm được nên sinh tức giận của Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan cảm thấy đây là câu chuyện buồn cười nhất ngày hôm nay mà mình được nghe.
"Trương Thiên Thành, anh cảm thấy tôi sẽ yêu một con người đã hại chết con tôi ư? Hay anh nghĩ tôi sẽ lại yêu một người không ngừng làm tổn hại danh dự của tôi?”.
Vũ Linh Đan nhớ rõ cô đã nói những lời tương tự với Trương Thiên Thành một lần rồi, xem ra anh không chỉ trở nên kỳ quặc mà còn mau quên, muốn tiếp tục bị sỉ nhục thêm lần nữa đây mà.
Quả nhiên, sắc mặt Trương Thiên Thành trở nên dữ tợn hơn, mặt anh tái mét, như là ác quỷ từ mười tám tầng địa ngục hiện lên, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lùng mà tàn nhẫn đến kinh khủng.
"Vũ Linh Đan!"
Nhìn vẻ tự tin nhưng lại không chiếm được nên sinh tức giận của Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan cảm thấy đây là câu chuyện buồn cười nhất ngày hôm nay mà mình được nghe.
"Trương Thiên Thành, anh cảm thấy tôi sẽ yêu một con người đã hại chết con tôi ư? Hay anh nghĩ tôi sẽ lại yêu một người không ngừng làm tổn hại danh dự của tôi?”.
Vũ Linh Đan nhớ rõ cô đã nói những lời tương tự với Trương Thiên Thành một lần rồi, xem ra anh không chỉ trở nên kỳ quặc mà còn mau quên, muốn tiếp tục bị sỉ nhục thêm lần nữa đây mà.
Quả nhiên, sắc mặt Trương Thiên Thành trở nên dữ tợn hơn, mặt anh tái mét, như là ác quỷ từ mười tám tầng địa ngục hiện lên, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lùng mà tàn nhẫn đến kinh khủng.
"Vũ Linh Đan!"
Trương Thiên Thành nghiến răng, gằn từng chữ một, anh nhìn Vũ Linh Đan với vẻ không cam tâm và phẫn uất: "Em cho rằng em có thể chọc giận tôi chỉ với chừng đó thôi sao?".