Mất Rồi Xin Đừng Tìm


"Dù tôi không biết vì sao hôm nay anh lại không nổi cơn tam bành, nhưng tôi biết rõ bây giờ anh đã không nhịn nổi nữa rồi vậy nên Trương Thiên Thành à, chúng ta ai mà chẳng hiểu rõ lần nhau, việc gì phải cố tình ngụy trang trước mặt nhau làm gì" 
Vũ Linh Đan khinh khỉnh đẩy Trương Thiên Thành ra, quay người đi khỏi.

Cô vẫn đang mặc đồ ngủ, lộ một khoảng da thịt lớn ở bên ngoài, thậm chí cô không hề thu liễm bớt, ngược lại còn cố tình khoe ra cho Lê Tuyết Cầm hiểu lầm.

Trương Thiên Thành vẫn tưởng đó sẽ là một khởi đầu tốt, nhưng hiện giờ anh chợt nhận ra, người phụ nữ này vẫn vô lương tâm như cũ, lợi dụng xong thì vứt bỏ anh.

Cảm giác bị vứt bỏ chợt sinh ra, Trương Thiên Thành nhíu mày, nếu là ngày thường thì nhất định anh sẽ xông lên túm Vũ Linh Đan lại hỏi cho rõ ràng, nhưng lúc này, trong đầu Trương Thiên Thành lại có một giọng nói ngăn anh làm điều đó.

Sau cùng, Trương Thiên Thành mạnh tay đóng sầm cửa lại, nghênh ngang rời đi.

Vũ Linh Đan ngồi phịch xuống ghế ở bên trong, cả người như bị rút hết sức lực.


Trương Thiên Thành cứ thế mà đi rồi.

Chẳng hiểu nổi.

Cũng đã khiến cô được tỉnh táo hơn.

Trong lòng cô không ngừng lặp lại câu nói cuối cùng của Trương Thiên Thành, mà câu trả lời của cô là không ai hiểu được ai!  
Một phút sau.

Đột nhiên Vũ Linh Đan tự đánh mình một cái, bày ra vẻ mặt không thể tin được, kích động hô: "Không, mình quay về nhất định không phải là vì 
Trương Thiên Thành" 
"Ngay cả Trương Thiên Thành cũng có thể đoán ra được mình quay về là vì Á Đông, vậy nên Vũ Linh Đan ơi Vũ Linh Đan, mày đừng có nảy ra những suy nghĩ gì kỳ quái đó, không đầu, không" 

Vũ Linh Đan lắc đầu nguầy nguậy, không ngừng tự phủ nhận, một câu vừa nãy cũng chỉ chợt nảy ra bất ngờ mà thôi.

Vũ Linh Đan trùm chăn che quả đầu, bây giờ đã là nửa đêm về sáng rồi, Vũ Linh Đan không muốn mình tiếp tục suy nghĩ linh tinh nữa, chìm vào giấc ngủ say.

Ba bốn giờ sáng, quán bar đã sắp đóng cửa rồi.

Trương Thiên Thành không hề để ý đến sự ngăn cản của bảo vệ, lao đến trước mặt bartender.

Bartender đang lau chùi những chiếc cốc thủy tinh, thấy Trương Thiên Thành đến thì không khỏi cười một tiếng: "Muộn như thế này rồi còn có thời gian tới xem tôi buôn bán thế nào à" 
Vẻ mặt Trương Thiên Thành âm u, nhìn cực kỳ không ổn.

"Làm cho tôi một ly tùy ý đi" 
"Chúng tôi đóng cửa rồi.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận