Mất Rồi Xin Đừng Tìm


“Bộ váy Ánh Sáo kia là hàng chính hãng đấy, không ngờ chiếc duy nhất trên toàn thế giới lại bị Tổng giám đốc Lương giành được” 
Những câu chuyện bàn tán của phụ nữ không gì ngoài quần áo trang sức, sau khi quét mắt nhìn Vũ Linh Đan, họ đã ngầm đưa ra đánh giá, cho dù có giành được thì giá cho bộ váy dạ hội đó cũng không nhỏ. 
Trước đây không nghe thấy tin đồn gì, không ngờ Lương Học Đông đã âm thầm ra tay từ lâu. 
Hôm nay còn đưa Vũ Linh Đan đến tham gia buổi tiệc của Trương Thiên Thành, ít nhiều cũng có ý đồ khiêu khích. 
Dĩ nhiên, cũng có khả năng là Trương Thiên Thành không bận tâm. 
Cuộc trò chuyện của hai người họ qua tại người ngoài chẳng qua là mấy lời hỏi thăm đơn giản.

Nhưng Vũ Linh Đan đứng kế bên thì cảm nhận được bầu không khí khác biệt hẳn quanh hai 
người đàn ông này.


Rõ ràng là giữa trời nóng nực nhưng lại vô cớ cảm thấy lạnh toát sống lưng. 
“Lần này tôi và Linh Đan đến chủ yếu là muốn dựa hơi Tổng giám đốc Trương để được thơm lây, tính ra thì đã lâu lắm rồi tôi không ra biển, hiếm khi nào gặp được khung cảnh đẹp thế này...!Hiếm hoi hơn nữa là còn có người đẹp bầu bạn cùng.” 
Lương Học Đông cười híp mắt, siết chặt hơn vòng tay ôm Vũ Linh Đan ngay trước mặt Trương Thiên Thành. 
Vũ Linh Đan gần như không dám nhìn vào mắt Trương Thiên Thành.

Đúng là cô muốn diễn một màn kịch với Lương Học Đông để chiếm lấy lòng tin của anh ta, nhưng rõ ràng, hành động của Lương Học Đông đã vượt xa ngoài giới hạn của CÔ. 
“Vậy thì xin mời anh chị tha hồ tận hưởng” 
Ly thủy tinh va vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh, qua ly rượu, nhìn sắc mặt Vũ Linh Đan đỏ bừng, Trương Thiên Thành thầm cười mỉa. 

Ở bên anh, cô chưa bao giờ tỏ ra biết vâng lời như thế. 
Sau khi Trương Thiên Thành đi khỏi, Lương Học Đông cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhân lúc không có ai, Vũ Linh Đang nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lương, tôi thấy mối quan hệ của chúng ta hiện tại chưa thân thiết đến mức độ này?” 
“Mức độ nào?” 
Lương Học Đông biết mà còn cố tình hỏi. 
Nhưng từ biểu cảm trên gương mặt có thể thấy cách này có tác dụng với anh ta. 
Vũ Linh Đan vẫn nghiêm mặt nhìn anh ta.

Cuối cùng, Lương Họa Đông cũng không thể không nghiêm túc trước câu hỏi của Vũ Linh Đan, tươi cười bảo: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là bỗng dựng có được một báu vật thì cứ muốn khoe khoang thôi.” 
Anh ta ví Vũ Linh Đan với báu vật, ý muốn nói quý giá, nhưng trong mắt Vũ Linh Đan thì báu vật quý giá đến mấy cũng chẳng qua là một món đồ mà thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận