Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Nguyễn Kim Thanh cau mày không tin được mà nhìn chằm chằm vào Vũ Hải Yến.

Vẻ mặt của Vũ Hải Yến thoáng qua vẻ xấu hổ, sau đó cô ta nhìn về phía Vũ Linh Đan với vẻ càng thêm chán ghét, cô ta lạnh lùng nói: "Con đã nhìn thấy Lương Học Đông vào khách sạn với một người đàn ông, và con cũng đã thử Lương Học Đông, có thể thấy rằng đây không phải là một 
người đàn ông bình thường chút nào! " 
"Cũng không phải là chỉ cần đối với con không có hứng thú thì đều không phải đàn ông bình thường" 
Nguyễn Kim Thanh ngắt lời Vũ Hải Yến, rất không hài lòng đối với trí thông minh của cô ta.

Nếu Vũ Hải Yến có thể nói về việc cổ phần của Vũ Phong Toàn cho mình biết thì bà ta tuyệt đối sẽ xử lý trong im lặng mà không để ai biết, sao nó lại ngu ngốc như vậy, đi khoe khoang trước mặt Vũ Linh Đan cơ chứ.

Vì chuyện này mà Nguyễn Kim Thanh vẫn cứ canh cánh trong lòng, giữa hai mẹ con cũng đã có chút hiềm khích.

"Mẹ, sao mẹ có thể nói con như vậy" 
Hai mắt Vũ Hải Yến chợt đỏ lên, biết Nguyễn Kim Thanh còn tức giận vì việc cổ phần, nhưng kết quả cuối cùng cũng đâu phải thứ cô muốn 
đầu.

Vũ Hải Yến bĩu môi, muốn giải thích vài câu, nhưng nhìn Nguyễn Kim Thanh với vẻ mặt lạnh lùng, đành phải nuốt lời lại.


"Được rồi, con cũng đừng tỏ ra vẻ như mình đã chịu oan ức gì lắm.

Bây giờ mẹ đã trở lại.

Sau này muốn làm gì cũng phải hỏi mẹ trước.


Nguyễn Kim Thanh nhìn thấy được, cho dù là tâm tình không tốt nhưng dù sao cũng là con gái ruột của mình, cho nên bà ta không thể nhiều lời.

Vũ Hải Yến vâng một tiếng, lại nhìn về phía Vũ Linh Đan, thấy Vũ Linh Đan chỉ đứng một mình dựa vào lan can, Vũ Hải Yến vô thức nói: "Mẹ, con đi qua đó" 
"Đứng lại!" 
Nguyễn Kim Thanh lập tức nắm lấy Vũ Hải Yến, trên mặt kìm nén vẻ tức giận, hạ giọng nói: “Đừng làm phiền cô ta, con đã quên rằng chúng ta phải vất vả như thế nào mới lên được đây sao?" 

"Nếu như không phải vì cổ phần thì cần gì phải đến cảm ơn chứ.



Vũ Hải Yến nhỏ giọng nói.

"Im đi, con an phận một chút cho mẹ, đừng đi gây chuyện với Vũ Linh Đan.


Nguyễn Kim Thanh lại cảnh cáo một lần nữa.

"Được rồi, con biết rồi mà.


Ánh mắt Vũ Hải Yến tràn đầy sự không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể nuốt hết lửa giận vào trong, lạnh lùng nhìn về phía Vũ Linh Đan.

Vũ Linh Đan đang hưởng thụ gió biển, mái tóc mịn trên trán bị gió nhẹ thổi tung, Lương Học Đông nói có chuyện, đợi một lúc vẫn không thấy người đâu, mà tiếc khiêu vũ cũng sắp bắt đầu rồi.

Trong lòng Vũ Linh Đan có chút không yên, 
cho đến khi nhìn thấy Trương Thiên Thành đi về phía mình thì cô mới không nhận ra mình đang lo lắng điều gì.

"Có hành động thật nhanh đó, vừa rời khỏi nhà họ Lương liền nhanh chóng cấu kết với người đàn ông khác, Vũ Linh Đan, tôi vẫn đánh giá thấp cô rồi" 
Trương Thiên Thành cũng dựa vào lan can, hai người giữ một khoảng cách nhất định, người ngoài nhìn vào sẽ thấy, dường như hai người không có bất kỳ liên quan nào.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận