Thời khắc ấy, Vũ Linh Đan gần như quên cả thở.
"Bài rất nhỏ"
Lương Học Đông nói.
"Vậy thì hãy cho mọi người xem bài trong tay Tổng giám đốc Lương như nào"
Trương Thiên Thành bình tĩnh ngồi vào bàn, vẻ mặt không thay đổi, chắp tay đặt lên bàn.
Năm, bảy, J thực sự rất nhỏ.
Trong cục diện dường như sắp bị đánh bại,
Lương Học Đông mỉm cười, nhưng trước khi lật bài ra, Lương Học Đông đã liếc nhìn thẻ một cái, hơi thở của anh ta đột nhiên đông cứng.
Một vài giây sau, Lương Học Đông bỏ thẻ đi.
Đứng dậy và nói: "Tôi thua"
Một khắc náo động, có người chạy tới trước mặt Lương Học Đông, nhìn hai con bài cuối cùng, cũng bị sốc và gật đầu liên tục: "Đúng là thua rồi"
Trương Thiên Thành trên mặc không hề cười, càng không có niềm tự hào sau chiến thắng, anh bước đến chỗ Lương Học Đông và nghiêm nghị nói: "Ba mươi mốt triệu, Tổng giám đốc Lương trả chi phiếu hay tiền mặt đây.
"
"Đương nhiên là chi phiếu.
"
Sau khi Lương Học Đông nói xong thì dừng lại vài giây, không dám nhìn vào mắt Vũ Linh Đan, khẽ nói: "Còn lại 30 triệu, tôi phải về chuẩn bị"
“Oke, tôi sẽ cho anh ba ngày.
Nếu không, tôi sẽ kháng cáo.
"
Trương Thiên Thành không nhường bước, nhìn chằm chằm Lương Học Đông, lạnh lùng nói.
Bốn mắt đối diện nhìn nhau, trong mắt Lương Học Đông có quá nhiều cảm xúc không nói nên lời, cái nguyên tắc trong việc sang đặt cược này anh ta hiểu rõ.
Tiền mất cũng không thành vấn đề, điều quan trọng nhất là đừng để mất đi khí thế.
Lúc này, Lương Học Đông không chào ai, sau khi rời khỏi bàn, anh ta chọn hướng đối diện với Vũ Linh Đan rồi rời đi.
Vũ Linh Đan muốn đuổi theo, nhưng chân nặng trĩu, hơn nữa lúc xấu hổ như vậy, anh nhất định cũng sẽ không muốn nhìn thấy cô.
Trương Thiên Thành đột nhiên mỉm cười.
Ngay sau đó, anh ta đi về phía Vũ Linh Đan và đưa tay ra.
Vũ Linh Đan nhìn Trương Thiên Thành bằng ánh mắt phức tạp, không biết xuất phát từ tâm lý gì, nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng, anh đã thắng" Trương Thiên Thành phớt lờ lời chúc mừng của cô, vẻ mặt thản nhiên: "Cô chính là nữ thần may mắn tối nay".
"Wow, nhảy đi, nhảy đi!"
Theo đám đông ầm ĩ, điệu valse lại vang lên, khuôn mặt của Trương Thiên Thành một lần nữa nở một nụ cười khó hiểu, anh lại đưa tay ra.
Vũ Linh Đan vẫn đứng yên không nhúc nhích.
"Mau nắm lấy tay đi!"
"Hạnh phúc quá đi.
Tôi biết ngay là Tổng giám đốc Trương nhất định sẽ thắng mà".
Trong tiếng nhạc khiêu vũ, dường như mọi người đều bỏ đi định kiến của mình, quên mất rằng Vũ Linh Đan là đi theo Lương Học Đông mà tới, ai nấy đều là hò chúc phúc, như thể họ mới là một cặp trời sinh vậy.
Xung quanh tràn ngập tiếng cười và những lời chúc phúc, Nguyễn Kim Thanh và Vũ Hải Yến đã hòa vào đám đông, sớm đã không thấy bóng dáng từ lâu.
Trương Thiên Thành lắc lắc tay mình tiếp tục mỉm cười nói: "Tối nay, tôi có thể mời nữ thần may mắn của tôi nhảy một điều không?"
.