Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Thấy Vũ Linh Đan không nói gì thì giọng nói lạnh lùng của Trương Thiên Thành lại tiếp tục vang lên, mặt anh đanh lại:
“Là vì cái váy đỏ do Lương Học Đông tặng phải không?”
Vũ Linh Đan đánh một cái lên người Trương Thiên Thành rồi không chần chừ mà nhảy thẳng xuống giường.

Cô cảnh giác nhìn chằm chằm Trương Thiên Thành rồi nói:
“Trương Thiên Thành, không quan tâm chiếc váy này do ai tặng nhưng

anh làm thế với tôi thì tôi nhất định sẽ không tha thứ cho anh đâu.”
Bước chân đuổi theo Trương Thiên Thành dừng lại, vô số cảm xúc khác nhau đang dâng đầy trong tim anh.

Nghĩ đến lời giải thích của người pha chế thì Trương Thiên Thành lại không nhịn được nữa, anh chửi một câu “con mẹ nó” rồi lại nhanh chóng bước tới.

“Vũ Linh Đan, chuyện mà cô không tha thứ cho tôi thì cả đống ở đó rồi.


Tôi cũng không quan tâm là nhiều thêm hay ít bớt một chuyện này đầu.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ cô, cô đứng trước mặt tôi mà anh anh em em trò chuyện thân mật với người đàn ông khác như thế, cô nghĩ tôi mù sao? Cô biết thừa tôi đã tặng đồ dạ tiệc cho cô nhưng cô lại đi mặc đồ mà người đàn ông khác tặng.

Cô nghĩ rằng bộ này đẹp hơn sao? Vũ Linh Đan, chính cô đã ném tất cả tôn nghiêm của một thằng đàn ông như tôi xuống đất rồi chà đạp lên nó.

Vậy mà bây giờ cô lại nói với tôi, cô không tha thứ cho tôi sao?”
“Vũ Linh Đan, cô thật sự cho rằng mình rất oan ức, rất tủi thân sao? Cô không bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, cô vì Tập đoàn Bạch Đằng mà chịu nhục nhã như thế, cô có thể tự tha thứ cho bản thân mình được không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận