“Vũ Linh Đan, em còn nói nữa em sẽ chết đấy.
Cũng không cần phải cảm thấy có lỗi.
Được chứ?”Trương Thiên Thành có chút cáu kỉnh, dùng tay nắm tóc, nhưng lại nắm phải rất nhiều muối biển.Vũ Linh Đan nhìn vào mắt Thiên Thành, ánh mắt ảm đạm, có lẽ không thể chống chọi được thêm nữa.“Trương Thiên Thành, anh nói trên đời này có thực sự có địa ngục không? Có lúc em nghĩ mình thật tệ, có lúc lại nghĩ trên đời này kẻ xấu còn rất nhiều, xuống địa ngục cũng không đến lượt mình”Advertisement“Vũ Linh Đan, em đừng kêu nữa được không, thực sự rất ồn”Vũ Linh Đan: "..."Nhưng Vũ Linh Đan không dừng lại được, cô chăm chú nhìn Trương Thiên Thành, cô sợ rằng qua một hai giờ nữa, không chỉ không nhìn thấy Trương Thiên Thành mà còn không thể cùng anh nói chuyện.“Trương Kim Thành, em đợi rất lâu rồi, thực ra chuyện em muốn nói là ..”“Có gì để quay về hãy nói.
Vũ Linh Đan, cái miệng em sinh ra là chỉ để nói thế à?”Trương Kim Thành dường như muốn chạm vào môi cô, muốn hôn cô một lần nữa nhưng lại sợ cô sẽ đẩy ra, đành siết chặt tay cô.Giờ đây, hai cơ thể cùng nhau bồng bềnh trôi trên sóng.
Cơ thể của Vũ Linh Đan rất nhẹ, rất nhẹ, dường như sẽ không lâu sau nữa sẽ bay lên cùng những đám mây trên kia.“Trương Thiên Thành.”“Em không khát à? Sao vẫn còn sức nói nhiều thế?”Vũ Linh Đan vừa mở miệng đã bị Trương Thiên Thành ngắt lời, bị Trương Thiên Thành nhắc nhở, cô càng cảm thấy khó chịu.Trương Thiên Thành nhìn sự tủi thân trong mắt Linh Đan, không đành lòng, anh kéo nhẹ đầu Linh Đan, áp trán cô vào trán mình, khó khăn lắm.mới kéo nổi thanh quản, nói: “Vậy em hãy coi đây là buổi hẹn hò đặc biệt của chúng mình, không phải tại khách sạn, không phải tại công ty, càng không phải trên đường lớn, mà là giữa biển lớn.
Anh muốn, buổi hẹn này, em suốt đời sẽ không bao giờ quên”“Hẹn hò?”Vũ Linh Đan mặc dù rất mệt mỏi, nhưng não bộ vẫn chưa bị ngấm nước, cô nhanh chóng nắm được mấu chốt.Trương Thiên Thành nới lỏng Linh Đan ra, nhắm mắt, không nhìn cô nói: “Ít nhất thì ảo tưởng này cũng giúp em cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn một chút”Vũ Linh Đan khẽ cong môi, đã là lúc nào rồi mà anh ta vẫn còn có tâm trí để đùa giỡn.Bình tĩnh, một từ đơn giản, khiến Trường Thiên Thành không cho phép mình nhìn Linh Đan thêm một lần nữa, bởi mặc dù đôi môi khô không còn xinh đẹp như ngày thường nhưng nó vẫn đầy cám dỗ.Trương Thiên Thành lại ôm Linh Đan vàolòng, đưa tay vuốt tóc cô, bất lực nói: “Vậy em có thể làm như ảo tưởng mà anh nói, được không?”“Em không muốn”Linh Đan cố gắng đẩy Trương Thiên Thành ra, càng bị anh ôm chặt hơn, cô đành hạ giọng bất lực: “Vậy ...anh hãy nói thật tất cả”Bọn họ thực sự đã ở trong buổi hẹn hò rồi.Vũ Linh Đan rõ ràng vẫn chưa hiểu ý của Trương Thiên Thành, vẫn tiếp tục phản kháng, cho đến khi đằng xa truyền lại tiếng động cơ đang chạy, Trương Thiên Thành mới buông Linh Đan ra.
Nhìn gương mặt cô ửng hồng như áng mây chiều, lòng Trương Thiên Thành cảm thấy nhẹ nhàng.
Chỉ lát sau đã cảm thấy rất phấn khích.Trương Thiên Thành liên tục vẫy tay để thu hút sự chú ý của những người trên tàu.
Linh Đan nhìn thấy hi vọng sống sót vô cùng phấn khích, bắt đầu hét thật to.Mặc dù chiếc tàu ở ngay trước mặt họ, nhưng phải mất nửa tiếng sau, chiếc tàu mới đến sátđược với họ.
Trương Thiên Thành không chút do dự, đưa Linh Đan lên tàu trước, rồi như đã hoàn thành sứ mệnh của mình, anh nhìn Linh Đan với đầy vẻ lưu luyến.“Này anh, mau lên đi, chưa cần phải sinh ly tử biệt đâu”Một người đàn ông da bánh mật, mỉm cười, chìa tay kéo Trương Thiên Thành.Vũ Linh Đan nhanh chóng đưa bình nước ấm của mình cho Trương Thiên Thành, anh ấy đã bơi lâu như vậy, lại không ngừng tìm kiếm cô, chắc hẳn đã rất mệt.“Không cần.
Em uống trước đi” Trương Thiên Thành nuốt cổ họng khô khốc, từ chối Vũ Linh Đan.“Không.
Anh uống trước.” Vũ Linh Đan vẫn khăng khăng.“Đã nói không cần! Em có thể an toàn là tốt rồi” Trương Thiên Thành vẫn không chịu nhận.Giữa lúc hai người giằng co, không ai chịu uống, thì một người đàn ông cầm bình nước ấm đến đưa cho Trương Thiên Thành, nói: “Nước ngọt trên thuyền còn rất nhiều, hai người cứ uống thoải mái.
Nhưng hai người, làm sao lại rơi xuống biển vậy?”“Chúng tôi...”.