Vũ Linh Đan chưa kịp nói xong, liền bị Trương Thiên Thành cắt ngang, sau đó nghiêm túc nói: “Chúng tôi đi thuyền chơi.
Các anh cho chúng tôi xuống bến cảng gần đây nhất, chúng tôi sẽ trả phí”Một vài người trên tàu cười khà khà, ông chủ tàu với vẻ mặt châm biếm, đi thẳng vào trong khoang tàu.AdvertisementNhững người đàn ông còn lại, lúc đầu rất nhiệt tình vui vẻ, bỗng nhiên trở nên mặt lạnh như băng, không nói câu nào, cùng theo thuyền trưởng đi vào khoang tàu.Một lần nữa, trên boong tàu lại chỉ còn lại haingười.
Trương Thiên Thành vừa có chút bực bội, vừa có chút khó hiểu: “Bọn họ làm như vậy là có ýgi?"Vũ Linh Đan không khỏi khó chịu, ánh mắt kinh bỉ nói: “Anh cho rằng bọn họ cứu anh là vì thù lao sao?”Trương Thiên Thành không nói gì nữa.“Từ rất xa xưa đã có một quy định, khi gặp bất kỳ ai rơi xuống biển đều phải cứu, cho dù là người quen hay xa lạ.
Bởi vì thượng đế ở trên cao luôn luôn theo dõi, rất có thể lần sau người gặp nạn sẽ là bản thân mình”Vũ Linh Đan dừng lại một chút, nhìn gương mặt xám xịt của Trương Thiên Thành, lại tiếp tục nói tiếp: “Anh vừa nói trả tiền cho họ, là sỉ nhục họ, như vậy không khiến họ tức giận sao?”Trương Thiên Thành mấp máy môi, rất lâu sau mới nói ra được thành lời: “Em biết anh không có ý đó mà”Vũ Linh Đan nhún vai, chẳng nói đúng sai:“Bọn họ không biết anh, cũng không thể hiểu được con người anh là như thế nào?“Vậy bây giờ chúng ta có nên đi theo họ không?” Trương Thiên Thành không muốn tiếp tục nói về vấn đề đó nữa, liền hỏi sang vấn đề mấu chốt.Vũ Linh Đan nhún vai: “Trước mắt chỉ có thể làm như vậy.
Con tàu này quy mô không lớn, chắc là ở một làng chài gần đây.
Chúng ta hãy tới đó, rồi sau hãy đi”Trương Thiên Thành đành phải gật đầu.Sờ vào túi mới phát hiện không mang theo điện thoại di động, nhìn sang Vũ Linh Đan, có lẽ trên người giờ cũng không còn thứ gì dùng được, Trương Thiên Thành do dự vài giây, sau đó đi vào trong khoang tàu.Vũ Linh Đan có chút tò mò, tiếp tục đi theo Trương Thiên Thành.Trương Thiên Thành cao hơn một mét tám, đứng trong cabin chật chội, dường như không thểngẩng đầu lên, anh cất giọng ngượng ngạo: "Tôi muốn mượn điện thoại để gọi điện”.“Anh trai, anh nghĩ mình đang ở công ty à? Đây là trên biển, làm sao có tín hiệu?”Vẻ mặt khinh thường, bọn họ cùng uống rượu và cười phá lên, không thèm nhìn lại phía Trương Thiên Thành.“Vậy làm sao có thể liên hệ với người ở trên bò?"Trương Thiên Thành lo lắng hỏi lại.
Đã năm, sáu tiếng kể từ lúc anh nhảy xuống biển, chắc rằng Trần Đức Bảo đang phát điện tìm anh, anh phải liên lạc được với anh ta.
Đáng tiếc, Trương Thiên Thành đã phá hỏng ấn tượng của mọi người về anh, không ai còn muốn đáp lời anh.Vũ Linh Đan vẫn đang kiên cường chống đỡ, bỗng cảm thấy chóng mặt, rõ ràng không có mặt trời nhưng lại cảm thấy rất lóa mắt.
Vũ Linh Đan loạng choạng, bước lùi lại hai bước, sau đó ngồi bệt xuống boong tàu..