Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Vũ Linh Đan không phản bác lại những lời dì Vương nói, không thể phủ nhận một điều rằng, nếu người rơi xuống biển là Trương Thiên Thành không biết cô có đủ dũng khí để nhảy xuống không? Vũ Linh Đan đã hỏi anh xem anh nghĩ gì khi nhảy xuống biển, anh có hối hận vì đã làm thế không.

Nhưng đáng tiếc, anh ta không trả lời.

Mà hiện tại hai người đã được cứu rồi, nếu có hỏi lại chắc rằng cũng sẽ không có đáp án.“Xong rồi.

Đi ăn cơm thôi.”AdvertisementDì Vương Vỗ vai Vũ Linh Đan, biểu thị muốn có mang thức ăn ra trước, vừa hay lại nhìn thấy Trương Thiên Thành, không biết lấy ở đâu được điếu thuốc, đưa lên miệng hút rồi họ sặc sụa.Vũ Linh Đan tức giận, đùng đùng xông lên giật lấy điếu thuốc, dập lửa: “Có biết mình bị viêm phổi không mà còn hút thuốc?”.Trương Thiên Thành cau mày: “Khó hút chết mất”Trương Thiên Thành không nhận ra Vũ Linh Đan đang tức giận thế nào, chằm chằm nhìn cô đang xé điếu thuốc thành từng mảnh nhỏ, gay gắt nói: “Trương Thiên Thành, nếu anh không biết trân trọng mạng sống của mình, thì đáng ra lúc đầu không nên nhảy xuống cứu em”.Trương Thiên Thành dang hai tay, không muốn suy nghĩ.

Hai chuyện này rốt cục có quan hệ gì với nhau?“Ăn cơm thôi.


Ăn cơm thôi.”Dì Vương bưng đồ ăn đi ra, thoạt nhìn đã biết hai người đang cãi nhau, liền nháy mắt với Vũ Linh Đan nhưng Vũ Linh Đan nói: “Người nào đó có tay chân, người ta tự biết dọn đồ ăn”Trương Thiên Thành không nói gì, bắt đầu tự phục vụ mình.

Vừa cầm được cái thìa đã bị Vũ Linh Đan giật lấy, sau đó xúc đẩy bát cơm lớn, đặt trước mặt Trương Thiên Thành.Trương Thiên Thành không nói gì.“Sao còn không ăn đi? Không lẽ cần em đút cho ăn sao?”Vũ Linh Đan bụng ấm ức, lời nói đầy mùi thuốc súng.“Được.

Để em đút cho ăn đấy” Trương Thiên Thành không chịu thua kém, cuối cùng cũng đáp trả lại.“Nói vớ vẩn.

Anh không ăn thì em ăn.

Đừng có lãng phí”Nói xong Vũ Linh Đan đưa tay với bát thức ăn trở lại, nhưng Trương Thiên Thành đã cầm lên và cắn một miếng thật lớn, sau đó đắc ý nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan như muốn hỏi anh ăn như vậy còn muốn gì nữa.Thấy vậy Vũ Linh Đan bực bội ăn cơm.Dì Vương im lặng không muốn làm ảnh hưởng tới bầu khầu không khí giữa hai người, khẽ mỉm cười khi quan sát hại người cãi nhau đầy tình tứ.Ăn cơm xong Vũ Linh Đan liền uống thuốc, nhưng Trương Thiên Thành nhìn thấy thuốc màu đen thì nhất quyết từ chối không uống.Vũ Linh Đan nhìn bát thuốc, lại nhìn Trương Thiên Thành, ánh mắt ngờ vực, hỏi: “Anh Thành, không phải anh sợ uống thuốc đấy chứ?”Trương Thiên Thành không trả lời.Vũ Linh Đan lại tiếp tục khích tướng: “Tôi thật không biết, chủ tịch Tập đoàn Shine uy nghiêm như thể hóa ra lại sợ uống thuốc.


Anh nghĩ chuyện này có thể lên báo không?”.“Vũ Linh Đan, em im lặng đi” Giọng Trương Thiên Thành trầm thấp vang lên.“Em không im.

Anh sợ thuốc này uống vào hại chết anh à? Anh xem em uống thuốc có sao đâu?” Vũ Linh Đan vỗ ngực.

Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không mà Vũ Linh Đan cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.Trương Thiên Thành nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan, vẫn không hề có ý định uống thuốc.Cuối cùng Vũ Linh Đan đặt bát thuốc xuống bàn, quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Thôi.

Anh thích uống hay không thì tùy.

Không uống thì đem đổ đi.

Dù sao cũng không phải em bị viêm phổi, tới lúc đó thì chắc chắn vào phòng chăm sóc đặc biệt”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận