Cuối cùng Trương Thiên Thành vẫn bắt máy.
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên trong điện thoại.
Trần Anh Thư sụt sịt nói, trong giọng nói vừa có chút vui mừng lại vừa có chút tủi thân: “Thiên Thành..”“Anh không sao.
Buổi tiệc vẫn ổn chứ?AdvertisementTrương Thiên Thành quan tâm hỏi một câu.“Vâng, tất cả đều vẫn ổn.
Nhưng mà lúc này em đã đuổi theo anh mà anh lại không nhìn thấy em."Trần Anh Thư có chút lo lắng cho Trương Thiên Thành: “Anh...!có phải anh giận em hay không? Có phải em đã nói sai gì đó rồi hay không?”Trương Thiên Thành trầm mặc.Không thể không nói là không có, thế nhưng nói có thì cũng không phải là phong cách của anh.Hai người đều im lặng không nói gì.
Cuối cùngTrần Anh Thư vẫn là người lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc trước, cô ta dè dặt hỏi: “Anh...!bây giờ anh đang ở đâu thế.
Em...!em có thể tới tìm anh không?”“Không cần đâu?Trương Thiên Thành đưa mắt nhìn xung quanh, anh không biết đây là nơi nào cả.
Hơn nữa giọng nói dè dặt của Trần Anh Thư khiến Trương Thiên Thành cảm thấy có chút chán ghét.
Để mà so sánh thì anh vẫn thích một người phụ nữ tự tin mà anh vừa gặp khi nãy hơn.“Một lát nữa là anh trở về rồi.
Có chuyện gì thì để mai tới công ty rồi nói”Trương Thiên Thành từ chối một cách thẳng thừng.Trần Anh Thư mím chặt môi, lại rơi vào trầm mặc.
Rất lâu sau đó cô ta mới thấp giọng nói: “Em theo anh đi lên cao tốc, nhưng mà anh lái xe nhanh quá, sau đó em không biết là anh đã đi đâu mất rồi.
Em cũng không biết bây giờ em đang ởchỗ nào nữa”Trương Thiên Thành nhíu mày: “Tìm vị trí cụ thể đi, anh tới tìm em.”Nói xong, Trương Thiên Thành lại bắt đầu khởi động xe, dựa theo google maps lái xe quay trở lại cao tốc.
Nhìn chỉ dẫn thì có lẽ Trần Anh Thư đã dừng xe ở đầu đường cao tốc vì thế nên mới mất dấu.Nhưng mà đối với hành động tự tiện này của Trần Anh Thư, Trương Thiên Thành cảm thấy vô cùng không vui.
Suốt đường đi anh đều tối sầm mặt, anh không hề đồng tình với tính cách yếu đuối và hay nhõng nhẽo của Trần Anh Thư.Sau khi Trần Anh Thư cúp điện thoại, cô ta nắm chặt điện thoại trong tay, trong lòng cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.Lúc cô ta đóng cửa xe, chuẩn bị ngồi nghỉ ngơi một lát thì đột nhiên có người tới gõ cửa xe.“Các người làm cái gì vậy?”Trần Anh Thư nhìn thấy bên ngoài có vài người đàn ông thì cô ta đột nhiên cảm thấy hơi hoảng loạn, hét lớn qua cánh cửa kính.“Mở cửa ra! Mang hết những đồ có giá trị trên xe đưa ra đây!”Người đàn ông trung niên cầm đầu hét lớn.Trái tim của Trần Anh Thư hơi run lên, cũng không biết khi nào Trương Thiên Thành mới tìm tới được đây.
Đúng lúc cô ta đang định báo cảnh sát thì đối phương đột nhiên lấy ra một cây gậy sắt sau đó đập thẳng vào cánh cửa xe ô tô.Trần Anh Thư hét lên một tiếng chói ta, cô ta sợ tới mức đánh rơi cả điện thoại.
Sau đó cô ta bắt đầu bịt chặt tai rồi hét lớn: “Tôi đã báo cảnh sát rồi.
Các người mau đi đi, đi đi!”“Vậy giao hết những đồ ở phía trước ra đấy.
Nhìn xe của trông cũng đắt tiền phết đấy, chắc cô không muốn xe bị chúng tôi phá nát đầu nhỉ, he he.".