Mất Rồi Xin Đừng Tìm


“Cái gì?”Đầu óc của Vũ Linh Đan hoàn toàn bị rối loạn, hơn nữa nhịp tim của cô cũng tăng nhanh, cô luôn cảm thấy chắc chắn tối qua mình đã làm ra chuyện gì đó vô cùng mất mặt.AdvertisementHơn nữa chuyện của giám đốc Ngô tuyệt đối không thể để cho Trương Thiên Thành biết được.“Vẫn còn chưa nhớ ra sao?”Trương Thiên Thành thử liếc mắt nhìn sang Vũ Linh Đan, chắc chắn rằng cô vẫn chưa biết anh đang nói dối, sau đó anh tiếp tục nói: “Đương nhiên tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nhìn dáng vẻ căng thẳng và sợ hãi của cô, cô vẫn luôn coi tôi là giám đốc Ngô, còn cào cấu và cắn tôi nữa chứ?”“Sao có thể như thể được!”Như thế thì kinh khủng quá, Vũ Linh Đan hoàn toàn không dám thừa nhận.“Hừ, cô nhìn đi”Trương Thiên Thành nói xong liền giơ cánh tay ra.

Quả nhiên trên đó có một dấu răng vô cùng rõ ràng.Vũ Linh Đan lập tức ôm chặt lấy đầu của mình, cô cảm giác mình sắp phát điện tới nơi rồi.

Sau đó Trương Thiên Thành hơi hạ thấp giọng xuống một chút, anh lại tiếp tục nói: “Nhưng mà cũng may cuối cùng cô đã nhận ra tôi là Trương Thiên Thành.


Lúc đó mới có thể bình tĩnh lại.

Ngay sau đó cô như kiểu vừa tìm được chiếc phao cứu hộ vậy, ôm chặt cứng lấy tôi, nói gì cũng không chịu buông tay”Vũ Linh Đan: "..”Trương Thiên Thành trộm quan sát phản ứng của Vũ Linh Đan, hiển nhiên cô vẫn còn đang rất mơ hồ.

Anh cười thầm sau đó tiếp tục nói: “Cô còn nói cái gì mà sao anh lại không tới cứu tôisớm hơn chứ, tôi chỉ có mỗi một mình anh thôi”“Nói bậy!”Lúc này thì Vũ Linh Đan đã kích động lên tiếng phủ nhận.Sao cô lại có thể sao cô lại có thể nói ra những lời xấu hổ như thế chứ."Haiz!"Trương Thiên Thành thở dài một tiếng: “Cũng chỉ trách tôi không ghi âm lại, biết ngày là cô sẽ không chịu thừa nhận mà”“Rõ ràng là không có!”Vũ Linh Đan tiếp tục phủ nhận, cũng không biết là từ lúc nào mà gương mặt của Vũ Linh Đan đã đỏ bừng lên, bên tai nóng bừng như phát sốt.“Cô xem.”Trương Thiên Thành làm động tác nhún vai, sau đó cố gắng cử động hai bả vai, giống như là đang chứng minh những điều mà mình vừa nói.Anh giang rộng hai tay ra sau đó nói: “Cô vừa tỉnh lại cũng đã nhìn thấy rồi đấy, nói gì cô cũng không chịu buông ra, hay tay tôi bị lưng cô đè lên, hic hic...!trời ơi cánh tay của tôi.


Bây giờ vừa đau lại vừa tê, khó chịu chết mất”Lúc này Vũ Linh Đan đã bình tĩnh hơn được một chút, rõ ràng những gì xảy ra tối qua Vũ Linh Đan đều không có một chút ấn tượng nào cả.Nhưng mà những lời Trương Thiên Thành vừa mới nói hình như cô có một chút ấn tượng về nó.

Hình như đúng là cô đã ôm chặt lấy Trương Thiên Thành, đầu cũng tựa vào ngực Trương Thiên Thành, cả người giống như con chim nhỏ nép vào anh.Nếu như nói Trương Thiên Thành đã cưỡng ép cô thì cũng không phải.

Bởi vì rõ ràng Trương Thiên Thành đã bị cô làm cho thức giấc.Sau một hồi phỏng đoán, Vũ Linh Đan đã hoàn toàn cảm thấy sợ hãi.

Sau khi uống rượu vào thì sẽ biến thành một người khác, chẳng lẽ tối qua cô cũng như thế sao?“Tối qua...!tối qua vẫn ổn chứ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận