Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Nói thật thì việc Trương Thiên Thành đã thỏa hiệp trước đã khiến cho Vũ Linh Đan cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Có lẽ cô cũng nên thuận theo anh, nhưng mà không hiểu tại sao trong lòng VũLinh Đan vẫn cảm thấy không cam tâm.Advertisement“Trương Thiên Thành, nói thật thì anh và Trần Anh Thư như thế nào tôi chẳng quan tâm”Vũ Linh Đan vẫn còn mạnh miệng.“Thế sao?”Sau khi biết Vũ Linh Đan đang ghen thì tâm tình của Trương Thiên Thành cũng đã dịu đi phần nào.

Lúc này anh nở một nụ cười, cảm giác đứng giữa đường lớn nơi mọi người đi qua đi lại cũng không tồi.“Không sai”Vũ Linh Đan dời tầm mắt sang chỗ khác, cô giận dỗi nói.“Nhưng mà sao tôi lại nhớ rằng có người nào đó đi dự buổi tiệc của tôi lại mặc bộ lễ phục mà lần trước tôi tặng nhỉ.

Không phải nói là không thích sao?”Trương Thiên Thành chất vấn.“Anh cũng biết con người tôi sống rất tiết kiệm mà.

Nếu đã có lễ phục rồi vậy thì chắc chắn là tôi sẽ mặc.

Như thế cũng đỡ tốn một khoản kha khá, có sao không?”Vũ Linh Đan lớn tiếng đáp lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trương Thiên Thành chằm chằm.Trương Thiên Thành lại gật gật đầu: “Hình như là không có vấn đề gì, nhưng mà..”Nói được một nửa, Trương Thiên Thành bỗng ngưng lại vài giây.


Sau đó anh nhìn về phía Vũ Linh Đan bằng một ánh mắt sâu xa, cười cười nói: “Nhưng mà tôi vẫn còn nhớ rõ, có người nào đó lại còn nói với Trần Anh Thư là tôi đã từng cầu hôn cô, hơn nữa còn bị cô từ chối”Vũ Linh Đan ngây người, giống như có một quả bom vừa nổ trong đầu cô vậy.

Trời đất đột nhiên quay cuồng.“Tôi nói lúc nào.”Vũ Linh Đan đã không còn sức lực để mà đi phản bác nữa rồi.

Đúng lúc Trương Thiên Thànhhíp mắt nhìn cô cười thì Vũ Linh Đan cũng nhanh chóng phản ứng trở lại, cô chỉ một ngón tay vào Trương Thiên Thành sau đó chất vấn: “Anh lén nghe chúng tôi nói chuyện? Lúc đó anh đứng bên ngoài đúng không?”Trương Thiên Thành cũng không phủ nhận: “Vốn dĩ chỉ muốn đi xem xem hai người có ổn không.

Không ngờ lại được xem một màn kịch hau như vậy.

Nếu không phải là Trần Anh Thư thì tôi cũng không biết rằng khi phụ nữ ghen lại có thể đáng sợ như thế.


Đúng lúc khiến tôi nhìn thấy trong lòng người nào đó luôn chôn giấu tình cảm dành cho tôi”Trương Thiên Thành nói xong liên nhân lúc Vũ Linh Đan không chú ý ôm cô vào lòng, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ.Đây không phải là nụ cười chế giễu, cuối cùng Vũ Linh Đan cũng có thể mở lòng.

Đối với Trường Thiên Thành mà nói, việc thản nhiên đối diện với tình cảm của chính mình đúng là một cảm giác kỳ diệu.Vũ Linh Đan thử đẩy Trương Thiên Thành ra, thế nhưng cô dùng sức không nhiều.

Một chuyện mất mặt như thế lại bị Trương Thiên Thành phát hiện ra, thật là khó để tiếp tục làm người mà.“Không phải như anh nghĩ đâu.

Nếu không phải do Trần Anh Thư diễu võ dương oai trước mặt tôi thì tôi cũng sẽ không nói như vậy.

Tôi chỉ chọc tức cô ta mà thôi.”Vũ Linh Đan tìm lý do để lại chút mặt mũi cho chính mình.“Ồ, thì ra là như vậy.”Trương Thiên Thành cười cười, giả bộ tin lời của Vũ Linh Đan.“Mặc kệ anh có tin hay không, tóm lại sự thật chính là như thế.

Nếu anh đã chấp nhận lời tỏ tình của Trần Anh Thư rồi thì đừng có tới gặp tôi nữa.

Tôi không muốn bị đeo cái danh là người thứ ba đầu”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận