Vương Tuyết Xuyên đột nhiên quát lớn: “Các người nghĩ tôi đang uy hiếp ai à? Tôi nói cho các người biết, chỉ cần người nhà họ Vũ vẫn còn ở đây một ngày thì các người đừng mong làm loạn, ở đây giúp đỡ hẳn hoi tử tế vào!”AdvertisementVương Tuyết Xuyên là nhị ca, uy nghiêm năm đó không hề giảm chút nào.
Mặc dù lúc Vũ Phong Toàn còn ở đây, bọn họ cũng đều rất tôn trọng Vương Tuyết Xuyên, nhưng chẳng qua đó chỉ là nể mặt ông ta mà thôi.Hôm nay Vương Tuyết Xuyên lại nói ra những lời như thế này ở công ty, dường như ngay cả Vũ Linh Đan cũng rơi lệ.
Dù sao những lời nói mà Vương Tuyết Xuyên đã nói ra còn có tác dụng gấp mười lần lời nói của cô.Vũ Linh Đan có chút cảm động, cô dìu Vương Tuyết Xuyên, có chút áy náy nói: “Giám đốc Vương, tôi nghĩ lúc trước ông nội tôi cũng không có trách ông, bây giờ lại càng không trách ông.
Sức khỏe của ông không tốt, bây giờ trở về nghỉ ngơi cũng được.
Nhưng trước mắt ông vẫn cứ giữ lấy cổ phần của Tập đoàn Bạch Đằng, sau này có quyết định gì quan trọng thì ông cũng có thể tham gia”Vương Tuyết Xuyên nhìn về phía Vũ Linh Đan, ánh mắt sáng hơn lúc trước một chút thế nhưng rất nhanh lại ảm đạm như cũ.Ông ta lắc lắc đầu: “Tôi đã có tuổi rồi, chắc chắn không thể làm được nữa.
Nhưng mà nếu như công ty vẫn còn chỗ cho tôi thì cứ việc nói với tôi”.“Nếu như..”Vương Tuyết Xuyên nói, ông ta tạm ngưng lại một lát, ánh mắt quét qua những cổ đông lớn tuổi, tiếp tục nói: “Nếu như còn ai dám có ý kiến, vậy thì cũng cử việc tới tìm tôi”“Anh hai, anh nói những lời đó là đã quá coi thường chúng em rồi.
Nếu như anh đã nói thế thì chúng em nhất định sẽ ủng hộ Tổng giám đốc Trương và Giám đốc Vũ”“Đúng đấy anh hai, anh nhất định phải làm như thế sao?”8% cổ phần của tập đoàn không phải là một con số nhỏ.
Chỉ cần chuyển cho Vũ Linh Đan thì cô có thể ngồi ở vị trí thứ hai trong Tập đoàn Bạch Đằng, đương nhiên còn phải suy nghĩ về Lương Học Đông nữa...“Tôi đã quyết định rồi, mọi người không cần phải nói nữa.”Vương Tuyết Xuyên quả quyết giao cổ phần cho Vũ Linh Đan, những người còn lại cũng không dám nói thêm gì.
Dù sao nếu khi xưa không phải do đại ca khảng khái thì bây giờ bọn họ cũng sẽ không có vị trí như ngày hôm nay.Đột nhiên trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay.
Mọi người đều nhìn về phía đó, hóa ra là Trương Thiên Thành,Tiếp theo, chỉ thấy Trương Thiên Thành nở một nụ cười, anh nói với Vương Tuyết Xuyên: “Mọi người không cần phải chúc mừng tôi và Giám đốc Vũ đâu.
Chỉ cần chúc mừng mỗi Giám đốc Vũ thôi”“Hoặc có thể nói, từ giờ trở đi cô ấy chính là Tổng giám đốc Vũ”Trương Thiên Thành nói xong lời đó thì anh cũng đã đi tới bên cạnh Vũ Linh Đan.
Mà Vũ Linh Đan vô cùng kinh ngạc.
Người đầu tiên có phản ứng lại là Vương Tuyết Xuyên, ông ta kích động đến nỗi khóe miệng giật giật vài cải, vẻ mặt không thể tin nổi.Vũ Linh Đan nhỏ giọng kéo Trương Thiên Thành lại, kêu anh đừng có nhiều chuyện.
Dù sao sau khi trấn an Vương Tuyết Xuyên xong thì mọi chuyện còn lại đã đơn giản hơn nhiều.“Tổng giám đốc Trương, cái này là.”.