Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Trương Thiên Thành đã hạ quyết định, Vũ Linh Đan cũng không có ý kiến gì.

Cô nghĩ chắc là anh đều dự liệu trước cả rồi, tiệc chúc mừng cũng đã chuẩn bị.“Vậy thì đi thôi”AdvertisementVũ Linh Đan cũng không phản đối, hai người lên xe.

Bỗng nhiên nhận được điện thoại của Trần Đức Bảo nói rằng công ty có việc, muốn anh quay về xử lý.Trương Thiên Thành ngầm hiểu, không nói lời nào mà lái xe đi mất.Vũ Linh Đan có chút không yên lòng: “Công ty có việc, anh không cần trở về sao?”“Không cần, việc nhỏ.


Trần Đức Bảo có thể xử lý."Trương Thiên Thành vẻ mặt như không đểtâm, làm cho Vũ Linh Đan nghĩ đến dáng vẻ lúc Trương Thiên Thành ở Vũ thị.

Khóe miệng mỉm cười, nhưng khi nhớ đến đến Trần Anh Thư, vừa vui vẻ một chút đã nhanh chóng bị dập tắt.“Chuyện về quyền cổ phần Vũ thị, em vô cùng cảm ơn anh.

Những lời nói cuối cùng trong phòng họp không tính”“Em đang nói cái gì thế?”Vẻ mặt Trương Thiên Thành buồn bực, hoàn toàn không nghe được Vũ Linh Đan nói gì.Mặt Vũ Linh Đan đỏ lên, ngượng ngùng nói, cuối cùng nóng nảy trừng mắt, nói với Trương Thiên Thành: “Chuyện Trần Anh Thư chưa giải quyết xong thì anh đừng mơ tái hôn”“Vậy sao?”Trương Thiên Thành gật đầu tỏ vẻ rằng mình đã biết, rồi nhìn về phía Vũ Linh Đan, trong mắt chan chứa ý cười: “Chỉ cần đơn giản như vậy thôi sao?”“Đơn giản” Vũ Linh Đan hỏi lại.Trương Thiên Thành thu lại nụ cười: “Thật ra không có gì khó cả, những gì em muốn, anh sẽ tập trung giải quyết nhanh gọn”Vũ Linh Đan không nói gì.Cô nghe qua rất nhiều tin đồn, biết rằng Trần Anh Thư có trong tay hạng mục kia không khác gì miếng thịt béo bở.

Không chỉ Trương Thiên Thành mà không ít người cũng muốn nhăm nhe miếng thịt béo này.Nhưng với thân phận Trần Anh Thư, còn có lời thổ lộ kia làm cho Vũ Linh Đan giống như nuốt phải quả đắng, khó chịu không nói nên lời.Lúc chờ đèn đỏ, Trương Thiên Thành kéo tay Vũ Linh Đan, nhẹ nhàng nhéo nhéo.


Nhìn ra Vũ Linh Đan khó chịu, anh giải thích: “Em yên tâm, anh biết bản thân mình đang làm gì?“Nhưng anh không biết Trần Anh Thư muốn làm cái gì, cô ấy đã thổ lộ với anh, chuyện đó nghĩa là..”.Vũ Linh Đan nói còn chưa nói xong đã bị Trương Thiên Thành chặn miệng bằng một nụ hôn, không cho Vũ Linh Đan cơ hội nói tiếp.Môi anh lạnh, lại giống như có một chút ấm.

Vũ Linh Đan mở to hai mắt chớp chớp, trong đầu cô lập tức trống rỗng.Trong mơ hồ, Vũ Linh Đan có cảm giác mình nghe Trương Thiên Thành cười, nhưng cô lại không chắc chắn.Rõ ràng chỉ là chờ đèn đỏ, nhưng Vũ Linh Đan lại cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu.

Anh hôn cô, khiến trái tim như loạn nhịp, khiến cô tốn toàn lực ứng phó.Phía sau bỗng vang lên âm thanh còi xe thúc giục, Vũ Linh Đan giật mình, nhanh chóng tách ra khỏi Trương Thiên Thành.

Sau đó cô sửa sang lại tóc, làm bộ bình tĩnh mà nhìn phía trước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận