Mất Rồi Xin Đừng Tìm


Nhưng nhìn thấy Trương Thiên Thành đến, Vũ Linh Đan vẫn có tinh thần tỉnh táo, miễn cưỡng tươi cười, nói: “Họp xong rồi hả?”Trương Thiên Thành trong lòng khó chịu, nhưng lại không có cách nào giải thích với Vũ LinhĐan, gật gật đầu, nói: “Đồ ăn lạnh rồi, nếu không đổi lại nha.”Advertisement“Không cần, là đồ ăn anh thích nhất đó”Vũ Linh Đan cong môi cười, phân phó người đem đồ ăn lại hâm nóng, nhìn Trương Thiên Thành không có vẻ gì là vui mừng.

Cũng biết hiện tại ngành sản xuất khó khăn, giống như hiện tại, một bước khó đi.“Mọi thứ đều là quá khứ rồi”Vũ Linh Đan vỗ vỗ cánh tay Trương Thiên Thành an ủi.Trương Thiên Thành không nói nhiều, trực tiếp chuyển đề tài, nói: "Anh tính toán đặt vé máy bay tháng sau, anh cùng em đi Maldives”Vũ Linh Đan sửng sốt: “Sao lại muốn đi”“Cảm thấy anh còn thiếu em một tuần trăng mật, vừa lúc lần này có thời gian” Trương Thiên Thành giải thích.Vũ Linh Đan gật gật đầu, thấy có chút khôngthích hợp.

Nhưng nghĩ để Trương Thiên Thành nghỉ ngơi một khoảng thời gian cũng là không tệ, liền không cự tuyệt: " Anh chuẩn bị rồi sao?”Trương Thiên Thành gật đầu.Đồ ăn lên, hai người đều không nói chuyện.

Trương Thiên Thành giống như nhai sáp, ăn không ra vị.Vũ Linh Đan rất muốn hỏi chuyện kết hôn, nhưng nhìn dáng vẻ Trương Thiên Thành một mỏi.

Lời nói cũng thu trở về, lúc ăn xong, Vũ Linh Đan bỗng nhiên lấy ra một phần quà đặt lên bàn.Trương Thiên Thành kinh ngạc, nhưng nhìn về phía Vũ Linh Đan liền nháy mắt hiểu rõ.“Đều là vợ chồng già, còn chuẩn bị cái này làm cái gì?Trương Thiên Thành dời đi tầm mắt, thật ra ngượng ngùng vô cùng.Vũ Linh Đan lại không đồng ý cách nói này: “Còn chưa kết hôn, em không tán thành cách nói này.”Trương Thiên Thành buông đũa, kéo tay Vũ Linh Đan, lúc này rốt cuộc không khống chế được tình cảm.

Dựa vào Vũ Linh Đan: “Mấy ngày nay, anh suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy làm em chịu nhiều thiệt thòi, hy vọng em sẽ không giận anh”“Mọi chuyện tốt cả rồi, nói lại chuyện này làm gì."Trương Thiên Thành nói có chút lừa tình, làm cho Vũ Linh Đan hụt hẫng: “Chỉ là quà thôi, anh nhận lấy là được rồi”“Quà của anh chờ một ngày sẽ tặng em, anh đưa em đi.

Chờ lát nữa công ty còn có việc, có thể phải về.

“Trương Thiên Thành nhìn quà trên bàn, cũng không định nhận lấy.

Vũ Linh Đan cũng không cưỡng cầu, có lẽ là anh đã quên mất thời gian kết hôn.Vũ Linh Đan đứng ở cửa khách sạn, trên người khoác áo của Trương Thiên Thành, nhìntheo bóng Trương Thiên Thành rời đi.Tuyếtcàng lúc càng lớn.Sáng sớm ngày tiếp theo, Trần Anh Thư tỉnh lại trong khách sạn.

Nhìn phòng hỗn độn, nhớ tới tối hôm qua hoang đường, không khỏi một tiếng cười khổ.Trương Thiên Thành thật giống như trước, một chút cũng không thay đổi.Cô cho rằng, ít nhất uy hiếp anh cũng sẽ phải nhìn lại, xem ra vẫn là cô đánh giá cao bản thân.Bên ngoài có người gõ cửa, Trần Anh Thư sửa sang lại một chút liền đi mở cửa, là Trần Đức Bảo.Trần Anh Thư hờ khép cửa, có chút cảnh giác, Trương Thiên Thành tối hôm qua quyết tuyệt, căn bản không có khả năng hối hận, Trần Anh Thư còn không có mở miệng, Trần Đức Bảo liền đã đưa qua một phần tư liệu: “Cô Trần, đây là Tổng giám đốc Trương muốn tôi giao cho cô.”Trần Anh Thư gật gật đầu, đóng cửa lại, nhìntrang đầu của tư liệu kia, mới vừa đi hai bước chân Trần Anh Thư đã mềm nhũn, ngã ở trên thảm.Trần Anh Thư không bối rối, vội vàng mà đem tư liệu giản lược đọc qua, nhìn đến cuối cùng Trương Thiên Thành ký tên.

Trần Anh Thư đầu ong một cái, cả người đều tan vỡ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui