Cuối cùng, Bạch Thiên Thiên vẫn bị Bạch Tuấn cưỡng chế ôm trở về nhà, xử lý lại vết thương một chút, sau khi xác nhận không cần phải đi bệnh viện, ông mới đưa Bạch Thiên Thiên đến bên cạnh bàn cơm buông xuống nói "Ba mẹ cùng con nói như thế nào? Không cho phép lén đi ra ngoài, sẽ bị người xấu bắt đi, con đều quên rồi?"
Bạch Thiên Thiên mở to đôi mắt đỏ bừng, lắc đầu.
"Chưa quên tại sao lại lén đi ra ngoài một mình!?" Bạch Tuấn nói "Ba mẹ nếu không tìm thấy con sẽ rất lo lắng.
"
Bạch Thiên Thiên bĩu môi, nhìn có chút ủy khuất.
"Nói chuyện.
" Bạch Tuấn nghiêm túc nói.
Bạch Thiên Thiên liền muốn khóc.
Cô chưa từng bị Bạch Tuấn nghiêm nghị răn dạy như vậy.
Lê Vũ Đồng ngồi xuống ở bên cạnh Bạch Tuấn, không có dự định giúp Bạch Thiên Thiên chút nào, nếu như hôm nay cô lén đi ra ngoài xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ biết làm sao bây giờ? Chuyện này, tuyệt đối không nhân nhượng.
"Chỉ là! Chỉ là đi đến nhà anh trai nhỏ, rất gần! Rất gần a! " Bạch Thiên Thiên ủy khuất nói.
"Nếu như trên đường con liền bị người xấu ôm đi?" Bạch Tuấn nói "Con cả đời này sẽ không gặp được ba mẹ nữa.
"
Bạch Thiên Thiên gục đầu xuống hồi lâu, đột nhiên hỏi Bạch Tuấn "Ba cùng mẹ không phải là người một nhà sao?"
"Đương nhiên a.
" Bạch Tuấn không rõ ý tứ Bạch Thiên Thiên.
"Vậy con cùng anh trai nhỏ cũng là người một nhà nha.
" Bạch Thiên Thiên không hiểu nói "Con đi đến nhà hắn không phải liền là đi về nhà mình sao? Tại sao bị bắt đi! Con chỉ là muốn gặp anh trai nhỏ mà thôi.
"
Bạch Tuấn: "! "
"Ai nói con cùng nó là người một nhà hả?" Bạch Tuấn kém chút trợn trắng mắt.
Mới quen biết được mấy ngày a, làm sao liền biến thành người một nhà rồi.
"Vợ chồng không phải là người một nhà sao?" Bạch Thiên Thiên một mặt vô tội, trong đôi mắt to còn mang theo một chút không hiểu "Con cùng lão công của mình cũng là người một nhà nha.
"
Không có cách nào trò chuyện nữa rồi!
Bạch Tuấn chỉ cảm thấy trong đầu của mình giống như là đặt một quả bom, vài phút liền sẽ đem lý trí của ông nổ cho vỡ nát.
Nguyên bản ông còn cảm thấy con trai nhà Phó gia là thật ưu tú, ngoại hình đẹp trai, lại hiểu chuyện lễ phép, không giống đám khỉ con kia, hận không thể lên trời xuống đất, nhưng bây giờ!
A.
Cái đại móng heo kia thế mà muốn câu dẫn con gái của ông? Cũng không nhìn xem mình tính là cái gì nha!
!
Một bên khác.
Phó Thanh Trạch khó có được một bữa ăn sáng thanh tĩnh như vậy.
Nhưng hắn ngồi ở bên cạnh bàn cơm, trong đầu tất cả đều là đối thoại trước cổng khi nãy của cha con Bạch gia.
Phó Thanh Trạch trong lòng có điểm nghi hoặc.
Hắn tốt như vậy sao? Làm sao liền hấp dẫn nha đầu ngốc Bạch Thiên Thiên a? Giúp cô xử lý vết thương một chút, cô liền cảm động giống như muốn khóc.
Rõ ràng thái độ của hắn đối với cô giống như không có chút nào thân thiện.
Thật khó hiểu.
"Tiểu Trạch, ngồi ở chỗ đó cười một mình cái gì vậy?" Thẩm Giai nhấp một ngụm cháo, vừa nhấc mắt liền thấy khóe môi con trai mình nhếch lên, không khỏi tò mò hỏi.
"Con cười sao?" Phó Thanh Trạch vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi.
"Đúng a.
" Thẩm Giai nói "Nghĩ gì thế, vui vẻ như vậy.
"
"Làm sao có thể!" Phó Thanh Trạch nói.
Hắn bị nha đầu ngốc kia làm phiền muốn chết, làm sao lại cười khi nghĩ về cô?
"Sẽ không phải là đang nghĩ về Thiên Thiên chứ?" Thẩm Giai thấy ngữ khí Phó Thanh Trạch hơi có chút khác thường, thử dò hỏi.
"Có quỷ mới nghĩ về em ấy! Con phiền muốn chết rồi, nghĩ tới em ấy muốn khóc cũng không kịp, còn cười?" Phó Thanh Trạch có chút thẹn quá hoá giận.
"Vậy con gấp như vậy làm gì?" Thẩm Giai hỏi.
"Ai sốt ruột!" Phó Thanh Trạch đem đũa để xuống nói "Con ăn no rồi, con lên lầu đọc sách trước.
"
Nói xong, hắn không đợi Thẩm Giai nói chuyện liền nhanh chóng đi lên lầu.
【Phó Thanh Trạch: anh nghĩ đến em liền muốn cười.
Tác giả: Ngày mai bắt đầu ba canh.
Mọi người nhớ kỹ xem hết ném cái phiếu phiếu nha.
】.