Mật Thám Nương Tử

Tiết thu qua đi, trên tường viện của Tả quân liền xuất hiện ký hiệu quen thuộc, triệu tập ám vệ vào giờ Hợi, tập hợp tại Tài Thần điện 

Lúc mới nhìn thấy ký hiệu này, Phó Lệnh Nguyệt ngây người, đúng là nghĩ cái gì, cái đó liền đến. Nàng vừa nghĩ tới, tổ chức đã tìm tới cửa, xem ra những ngày thanh nhàn của nàng ở kinh thành đã chấm dứt

Đây cũng là lần đầu tiên tân ám vệ hội hợp ở kinh thành, cho nên Phó Lệnh Nguyệt, Dương Uyển Hề và Bàng Doanh Doanh đều đến rất sớm nhưng ba người cũng không nói với nhau nhiều, trải qua nhiều chuyện, bọn họ đã không còn thân thiết như trước.

Đến giờ Hợi, người truyền triệu các nàng rốt cuộc cùng xuất hiện, cũng chính là người mà các nàng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa: Triệu Thực. Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, nhất là Phó Lệnh Nguyệt

“Sắp tới bổn tọa sẽ tiếp nhận công việc của ám vệ kinh thành, trước mắt ba người các ngươi sẽ do bổn tọa điều phối” Triệu Thực vẫn như cũ, không nhiều lời vô nghĩa mà đi thẳng vào vấn đề

Phó Lệnh Nguyệt đầu óc ong ong, cố ép mình nghe xong phân phó của Triệu  Thực, hung hăng bấm ngón tay thật đau mới có thể tiếp nhận sự thật. Triệu Thực lại trở thành lãnh đạo trực tiếp của nàng, mà nàng đã từng đắc tội hắn, còn là lấy oán trả ơn

Phát biểu xong, Triệu Thực bảo một mình Phó Lệnh Nguyệt ở lại, cao thấp đánh giá nàng hồi lâu nhưng không lên tiếng

Phó Lệnh Nguyệt không chịu nổi sự tra tấn trầm mặc này, lên tiếng trước “cảm ơn Nhị gia. Ta biết lần đó là ngài cố ý thả ta đi. Ta thiếu ngài nhiều lắm, một đao kia, chỉ có thể sau này…”

“Phúc họa tùy duyên, ân cừu khó lường” thanh âm của Triệu Thực vẫn không có chút cảm xúc nào “Tiểu Nguyệt ngươi ra ngoài lâu như vậy lại không có thông suốt như ngày xưa, bản lĩnh không tiến bộ, lo trước sợ sau”

Phó Lệnh Nguyệt nghe hắn vẫn gọi nàng là Tiểu Nguyệt như trước, vô cùng vui vẻ. Xem ra hắn đã lượng giải cho nàng. Cũng phải, Triệu Thực là người nào chứ, có khi nào để trong lòng những chuyện nhỏ như thế.

“Ta bảo ngươi ở lại là vì có việc muốn giao cho ngươi làm” Triệu Thực lãnh đạm nói

“Dạ, Triệu chủ” Phó Lệnh Nguyệt lập tức chắp tay, chăm chú đợi lệnh

“Trung quân phủ muốn mượn người chỗ ta” Triệu Thực vừa mở miệng đã đâm vào chỗ đau của nàng “bọn họ nghe nói ngươi ở Kiến Dương từng giúp Tả quân phủ đối kháng với Kiền giáo, cho nên muốn mượn ngươi đi theo đội quân chinh phạt”. Hắn cũng đi thẳng vào vấn đề “ngươi cũng có thể nhân cơ hội này mà tiếp cận Phương Diệu Tổ, thu phục hắn. Phải xem bản lĩnh của ngươi thế nào, có thể khiến hắn để ngươi lợi dụng hay không”

“Ta sẽ rời khỏi Tả quân phủ?” Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc

Triệu Thực lắc đầu “không, lần này cho ngươi đi theo đại quân, hẳn sẽ không lâu lắm. Ta thấy việc này cũng có lợi cho ngươi”

Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy không vui nàng đối với Phương Diệu Tổ vẫn chưa dứt tình, nếu còn gặp nhau thường xuyên, nàng sợ mình sẽ động tâm rồi lại xảy ra nhiều chuyện. Nhưng dù không tình nguyện, ám vệ vẫn phục tùng mệnh lệnh. Nàng chậm rãi lấy lệnh bài của ám vệ ra, đã thấy Triệu Thực cầm một cái giống nư vậy, phía sau có khắc nhiệm vụ

“Ai ra nhiệm vụ cho ta?” nàng đột nhiên cảm thấy chuyện này không thích hợp “Thái tử điện hạ? Hiền phi? Không phải là Hoàng thượng chứ?”

“Không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nói thì đừng nói” Triệu Thực mặt không hề đổi sắc ‘ta cảm thấy chuyện này đối với ngươi rất tốt, ngươi làm theo là được”

“Ta không đi” lá gan của Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên lớn hẳn ‘nếu ngài không chịu nói rõ, vậy sẽ không phải là mệnh lệnh của Hoàng thượng và Thái tử. Là ám vệ của Hoàng thượng, ta có quyền cự tuyệt”

Thái độ của Triệu Thực lại rất phối hợp ‘vì sao? cho ta biết lý do đi”

“Ta đã đáp ứng sẽ toàn tâm toàn ý với một người, ta không đi’ nàng cũng không muốn lừa hắn, liền nói thật

“Viên Li?” Triệu Thực cười mỉa “toàn tâm toàn ý với hắn? haha, xem ra tâm huyết trước kia của ta đều đã uổng phí. Không uống thuốc, ngươi tiến bộ thật mau nha, vậy mà đã biết yêu rồi”

“Không phải yêu?” Phó Lệnh Nguyệt không muốn nói rõ tâm lý phức tạp của mình, nàng chỉ muốn tìm một nam nhân kiên định để ấm thân ấm lòng mà thôi. Vì thế nghiêm túc cam đoan ‘ta đã đáp ứng, sẽ không làm ảnh hưởng tới đại sự, thỉnh Triệu chủ yên tâm”

Thực ra nàng sợ cả ngày ở cùng Phương Diệu Tổ mị hoặc lòng người, nàng sẽ không quản được bản thân. Một khi dính lấy hắn, muốn đá bỏ cũng không đơn gian. Nếu để Viên Li biết thì nàng cả hai bên đều thất bại. Không được. Nàng không thể tự dứt bỏ chuyện tốt của mình, đi đâu mà tìm một nam nhân nghe lời như Viên Li chứ

“Ngoan cố” Triệu Thực thở dài, nhìn nàng nói “ngươi toàn tâm toàn ý với hắn nhưng nếu có một ngày ngươi phát hiện ra hắn lừa ngươi thì sao? ngươi sẽ thế nào?”

Phó Lệnh Nguyệt bị biểu tình của hắn làm cho kinh sợ. Trong nháy mắt này, hắn đột nhiên xuất hiện thần thái đắc ý, tuy lướt qua rất nhanh nhưng vẫn bị nàng bắt gặp

“Triệu chủ, ý của ngài là…” nàng có chút do dự. Triệu Thực vẫn luôn giấu giếm tâm tư, này đột nhiên bày ra thái độ, khiến nàng sởn cả tóc gáy

Triệu Thực cười lạnh, mang theo vẻ tự phụ tà ác “ngươi thương hắn, không tiếc tất cả mà giúp hắn, kết quả lại phát hiện ra hắn lừa ngươi, lừa rất thảm, từ đầu đến cuối đều là hắn gạt ngươi, tín kế ngươi, đến cuối cùng còn không tiếc mà động thủ tổn thương ngươi”

“Sẽ không” Phó Lệnh Nguyệt ra sức lắc đầu “ta sẽ tìm người khác” đâu cần treo cổ trên một cây cột Viên Li chứ

Triệu Thực bật cười thành tiếng, tự giễu lắc đầu “ta lại quên ngươi không giống người khác. Sao ta lại quên chứ?”

“Vậy người bình thường sẽ thế nào?” Phó Lệnh Nguyệt ngây ngốc hỏi theo

Triệu Thực thản nhiên nở nụ cười “người bình thường sẽ nhân lúc tình chưa sâu đậm sẽ có sự chuẩn bị, như vậy sau này phát hiện nam nhân của mình không đáng tin thì còn có đường lui, quay giáo báo thù cho mình”

“Làm như thế nào?” Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên phát hiện thứ mình phải học thực sự rất nhiều

Triệu Thực vân đạm phong khinh “trả thù hắn, hủy hoại hắn, thà rằng mình hội phi yên diệt, làm cho sinh linh đồ thán cũng phải hủy diệt tất cả của hắn”

“Ngoan độc vậy sao?” Phó Lệnh Nguyệt nghe mà nổi cả da gà

“Người có tâm địa như vậy mới là đệ nhất ám nhân” Triệu Thực cười nói ‘thà ta phụ tất cả người trong thiên hạ cũng không để người trong thiên hạ phụ ta”

Phó Lệnh Nguyệt tâm tư  vừa chuyện lại đột nhiên nhớ tới cảnh tượng trong mơ: Triệu Thực và nữ nhân thần bí khóc nức nở

Lá gan của nàng lại lớn hơn một chút, quanh co hỏi ‘Triệu chủ…ngài có người mình thích không?”

Triệu Thực lại thản nhiên thừa nhận “ta cũng không phải là quái vật, đương nhiên là có”

Tâm của Phó Lệnh Nguyệt như muốn nhảy ra ngoài “nàng…đã phản bội ngài sao?”

Nàng cảm thấy ngữ khí của Triệu Thực rất thật, lại có chút thương cảm. Chẳng lẽ hắn từng bị…

“Không có tin tưởng làm gì có phản bội” Triệu Thực thản nhiên nói “nếu nói phản bội thì cũng là chúng ta phản bội lẫn nhau”

“Vậy nàng còn sống không?” Phó Lệnh Nguyệt nhân lúc hắn tâm tình tốt, vội vàng truy vấn

Triệu Thực lại đổi đề tài “ngươi nên lo lắng cho mình đi. Ta nghĩ ngươi nên tiếp nhận lời mời của Trung quân phủ, làm những chuyện ngươi nên làm, lui đầu né tránh là chuyện không hay chút nào”

Phó Lệnh Nguyệt như bị kim châm trúng, vội hô lên “vì sao? ta không phải là thần nữ, đúng không?Nhị gia, ta không phải là thần nữ, ngài rõ ràng hơn ai khác, vì sao các ngươi lại từng bước từng bước đưa ta lên vị trí thần nữ chứ? Vì sao?”

Triệu Thực thản nhiên nhìn nàng ‘ta chỉ làm việc ta nên làm, cho nên ta nói ngươi không cần cảm tạ ta, cũng đừng hận ta”

“Vì sao lại cố tình chọn ta?” Phó Lệnh Nguyệt hận nhất những lời ba phải như thế “thiên hạ có nhiều nữ tử như vậy, sao cứ muốn ta giả mạo thần nữ?”

“Ngươi không phải là thần nữ thì ai làm?” Triệu Thực vỗ vỗ vai nàng “chậm rãi rồi ngươi sẽ phát hiện ra thiên hạ không có ai giống thần nữ hơn ngươi. Thiên ý không thể trái, ta chờ ngươi nghĩ thông suốt” nói xong xoay người rời đi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui