Mật Thám Phong Vân New


Kinh thành về đêm đầy tĩnh lặng.
Bên trong Hoàng cung.
Đây là một căn phòng vô cùng tráng lệ, trần cao cột gỗ chạm trổ rồng phượng, xem chừng đều được khảm bảo ngọc quý giá.

Điều đặc biệt, khắp nơi cơ man là tranh chữ thư pháp.
Long Đồ các, nơi cất chứa cơ hồ tất cả những tác phẩm thi họa quý nhất thiên hạ.
Trong gian phòng rộng lớn nhưng lạnh lẽo này, lọt thỏm chỉ vài người.

Xa xa một trung niên mặc đồ màu vàng đang lúi cúi vẽ tranh, còn lại đều mặc quan phục đứng thành một vòng hầu hạ.
Bình thường vào giờ này cửa cung đã đóng, Long Đồ các nằm sâu trong cung cấm, bất kỳ kẻ nào dù có quyền cao chức trọng bao nhiêu cũng đã bị tống ra khỏi cung.

Chẳng qua hôm nay có tình huống đặc biệt phát sinh.

Chập tối, lão hoàng đế đột nhiên triệu tập vài lão đại thần, còn có cả các vị Hoàng tử, cho nên Triệu Khánh mới phải lật đật tiến cung.

Xem ra liên quan đến cha con Yên Vương đi.
- Đồng đại nhân ...!
Có tiếng the thé từ ngoài cửa Long Đồ các.
Một người mặc quan phục cấp cao, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, khép cửa nhíu mặt hỏi :
- Chuyện gì?
Tên thái giám vội khom người :
- Bẩm, là Yến đại nhân có việc gấp xin cầu kiến Quan Gia.
- Vị nào Yến đại nhân?
- Bẩm.

Là Khâm Thiên giám Giám chính đại nhân Yến đại nhân.

- Hắn có nói việc gì?
- Bẩm, Yến đại nhân nói có việc trọng đại liên quan đến thiên mệnh gì đó.
- Thiên mệnh?
Cơ chế Tống đình có Cửu Tự Cửu Giám, Khâm Thiên giám là một trong Cửu Giám, ngang với Quốc Tử Giám.

Cơ quan này phụ thuộc Bộ Lễ, tồn tại từ thời cổ xưa, tương đương với Tổng cục Khí tượng Thủy văn.

Chẳng qua ở thời cổ đại, Khâm Thiên giám ngoài xem thiên tai, còn xem cả thiên mệnh.

Đương kim hoàng đế nhà Tống Triệu Cát sùng Đạo muốn trường sinh, thậm chí tự xưng mình là Đạo Quân Thái Thượng Hoàng đế.

Âu cũng là chuyện lạ của triều đại này.

Khâm Thiên giám nhân đó càng trở nên quan trọng.


Phàm có việc lớn gì hoàng đế đều muốn đánh tiếng Khâm Thiên giám xem trời đất có điềm lành hay không.

Đồng Quán được tên thái giám cầm đèn dò đường, chậm rãi đi ra khuôn viên Long Đồ các, ở đó đã có một trung niên quan lại.
- Không biết giữa đêm khuya, Yến đại nhân còn có việc gấp gì?
Yến đại nhân trầm giọng :
- Hạ quan xem thiên tượng, phát hiện có dị tượng phát sinh, chỉ e liên quan mật thiết đến xã tắc.

Đồng Quán trong lòng có chút khinh thường.

Mật Thám ty báo lên, Triệu Hanh bỏ trốn, Yên Vương có ý phản, cả Quan Gia lẫn Khu Mật viện cũng vừa được biết, cho nên nửa đêm mới triệu tập bàn bạc.

Yến Thất nếu như nói từ trước may ra còn đáng tin, bây giờ mới chạy tới nói trên trời có dị tượng cũng bằng không.
- Thiên tượng gì?
- Sao chổi.
Đồng Quán nghe đến “sao chổi”, ánh mắt bỗng nheo lại.
Thời đại này, sao chổi đại diện cho điềm xấu, thậm chí ảnh hưởng đến vận mệnh hoàng triều, cũng không biết từ lúc nào mà người ta nghĩ như vậy.

Vấn đề là, từ khi Triệu Cát lên ngôi, chuyện khác không nói, riêng sao chổi rơi lại khá nhiều lần.

Trong 20 năm qua, đại khái cứ 5 năm một lần sẽ có một lần sao chổi rơi, đều đặn đến nỗi quan dân sắp thành quen thuộc, thậm chí đầu năm nay có kẻ còn cá độ xem năm nay có rơi nữa hay không.

- Lần này lại liên quan đến Thái Sư?
- Hạ quan không dám đoán bừa.
Thái Sư trong lời Đồng Quán là Sái Kinh, một đại gian thần của Tống triều, nổi danh lịch sử.

Đáng ra Sái Kinh và Lăng Phong chẳng có tẹo liên quan, cũng không cần thiết nhắc đến.

Chẳng qua, 20 năm qua, cứ mỗi lần sao chổi rơi gần như đều liên quan mật thiết đến Sái Kinh, cũng có một chút khúc chiết đáng kể ra.
20 năm trước, Sái Kinh lúc đó đang là Môn hạ Thị trung, làm nhiều điều ác, dân oán ngút trời, nhân dịp sao chổi rơi Triệu Cát buộc lòng phải cách chức lão, để Trịnh Cư Trung lên thay.

Chẳng qua, phe cánh của Sái Kinh trong triều rất đông, trọng yếu là Sái Kinh được Triệu Cát ưa thích.

Chỉ một thời gian sau, Trịnh Cư Trung nhìn thấy “tâm ý” của Hoàng đế, bèn đưa Sái Kinh trở lại.

Sái Kinh là mệnh gian thần, đương nhiên vẫn tiếp tục diễn vai gian.

15 năm trước, sao chổi rơi lần 2, Sái Kinh phạm vào “thiên mệnh”, để giữ gìn xã tắc an ổn, lão lại bị cách chức lần 2.

10 năm trước, Đồng Quán đang là Thiêm thư Khu Mật viện, sao chổi rơi lần 3.

Lần này Sái Kinh cũng không bị trừng phạt, ngược lại được phục chức, Sái Kinh Đồng Quán trở thành một cặp gian thần “Tướng Ông Tướng Bà” của Tống triều.


4 năm sau, Thượng Thư Tả thừa Vương Phủ phản Sái Kinh, Sái Kinh lại mất chức.
5 năm trước, sao chổi lại rơi, Sái Kinh lúc này đã sắp 80, lại được vời trở lại triều đình làm Thái Sư.
Sái Kinh 4 5 lần lên lên xuống xuống, đều liên quan đến sao chổi, âu cũng là một chuyện kỳ quái.
Năm nay, sao chổi lại rơi ...
...
Cùng lúc, ở một nơi nào đó tận phương bắc.
Trong một gian phòng, một trung niên dáng người cao lớn, mang bào phục quý giá, đang chắp tay sau lưng nhìn một tấm bản đồ.
Sắc mặt người này ngăm đen, khí độ bất phàm, toàn thân tràn ra một cỗ ung dung hoa lệ, lại có nét dũng mãnh.

Đặc biệt là đôi mắt như mắt chim ưng, toát ra sự lợi hại, thỉnh thoảng chợt lóe mấy phần lệ khí âm trầm.
Canh gác cho hắn có chừng 5 6 người hộ vệ, mặc quân phục chỉnh tề.

Từ khuôn mặt cứng rắn của bọn họ toát ra vẻ giá lạnh, cùng với chút khí tức máu tanh trên thân, có thể nhìn ra được bọn họ đều là quân sĩ từng trải qua bách chiến.
Có tiếng bẩm báo :
- Vương gia, Quốc Sư cầu kiến.
- Mau mời vào.
Chốc lát, có một lão nhân mặc áo choàng xám đi vào, bộ dáng cũng vô cùng khó lường.
- Quốc Sư nửa đêm đến, không biết có chuyện gì gấp gáp?
Lão Quốc Sư nọ trầm giọng :
- Lão phu vừa xem thiên tượng, đại sự của Vương gia, chỉ e sẽ có điều bất thường.
- Chẳng lẽ Hanh Nhi không thể thoát khỏi kinh thành?
Đến đây đã có thể đoán.

Trung niên áo bào xem ra chính là Yên Vương.
Lão Quốc Sư lắc đầu :
- Có kẻ vừa nghịch thiên cải mệnh.
- Nghịch thiên cải mệnh?
Yên Vương lạnh nhạt nói :
- Chẳng phải Quốc Sư nói, đêm nay sẽ có sao chổi rơi, tướng tinh vẫn lạc, thiên mệnh chuyển dời gì đó, cho nên bản vương mới tận dụng để Hanh Nhi thoát đi đó sao?
- Đúng là vậy.

Chẳng qua ...
Lão dừng một lát nói :
- Vương gia có nhớ đến chuyện những “tướng hồn” mà lão phu nói?
Yên Vương nhíu mày chốc lát mới gật đầu.
- Lão phu xem thiên tượng, phát hiện có kẻ lợi dụng lúc tướng tinh vẫn lạc, nghịch thiên cải mệnh, hồi sinh tướng hồn.

Có thể làm được điều này, chỉ có thể là một tướng hồn cực kỳ mạnh mẽ.


Lão phu cũng không thể nhìn ra, chỉ biết càn khôn đã bị xáo động, tất yếu sẽ ảnh hưởng đến đại sự của Vương gia.
- Hừm, kể cả như vậy.

Tên đã trên cung, không thể không bắn!
Yên Vương lạnh giọng.

Lão đã toan tính bao nhiêu năm, mọi thứ đã chuẩn bị xong, cử động cũng đã làm, triều đình chắc chắn cũng đã sinh nghi.

Không thể ngay lúc trọng yếu này, chỉ vì một tên nào đó “cải mệnh” đầy mơ hồ mà khiến kế hoạch phải dừng lại.
Lão Quốc Sư lại nói :
- Vương gia hiểu sai ý lão phu.

Lão phu chỉ muốn nói, đại sự làm vẫn phải làm.

Nhưng muốn thành, nhất định phải tìm được kẻ kia trừ đi.
- Làm sao tìm?
- Đã là cải mệnh, số mệnh nhất định khác thường.

Chuyện này lão phu sẽ đích thân lo.
Yên Vương gật đầu.
Tướng hồn, tướng tinh, là những thứ bát quái gì? Có đúng là tồn tại? Hay chỉ là lời nhảm nhí của lão Quốc Sư kia?
...
Trở lại Trường An.
Lăng phủ.
Trong lúc thiên hạ đang rục rịch chuyển động, khắp nơi bàn đại sự lớn lao, thì vẫn có đầy những kẻ dành thời gian nghĩ đến những việc “đại sự” hơn, tỷ dụ dâm dục gái gú.

Cái này cũng không thể trách bọn hắn, âu cũng là mỗi người một số mệnh.
Một trong số đó, là Lăng Hải.
Lăng Hải từ ngày lên kinh, thường xuyên đàn đúm tìm gái bên ngoài, gần như không bao giờ về nhà, ngay cả vụ nhà bị đốt cũng chỉ nghe người khác nói cho biết, cho nên không hề biết Tô Châu tài nữ Tô Đóa Nhi từng ở trong nhà mình.

Chỉ là, ngày hôm trước tình cờ chui về nhà, Lăng Hải mới bàng hoàng phát hiện.

Hóa ra trong nhà không biết từ lúc nào đã có thêm, không phải một, mà tận ...!3 vị siêu cấp mỹ nữ.

Hôm đó vừa xuống xe ngựa, gã đụng ngay Vương Diệu Mai đi ra cổng.

Còn chưa kịp hỏi nàng ta là ai thì thấy một nhóm người tiếp cận Vương Diệu Mai nói gì đó, sau đó cùng nàng ta rời đi.

Gã hỏi hạ nhân mới biết, là nữ hầu của Lâm thị.
Còn chưa hết.

Đến giờ trưa thì gặp Lăng Phong dẫn một nhóm người trở về, nghe nói Lâm thị kia bị bệnh gì đó.
Lăng Hải đương nhiên không quan tâm chuyện này, đang tính bỏ qua thì phát hiện một cô gái xuống ngựa, nhìn một cái mồm mở to.

Thanh thuần xinh đẹp, khuôn mặt thon nhỏ, lại có hương vị hoang dã.

Lăng Hải cả đời chỉ thấy nữ nhân son phấn lòe loẹt, lần đầu thấy kiểu như Công Tôn Dao, lập tức chóang váng.

Công Tôn Dao đi cùng Mặc lão, Lăng Hải đành nín xuống, gã biết lão già kia không dễ chơi.
Vừa nín xuống thấy người thứ hai, Lăng Hải suýt nữa ngạt thở.

Nàng kia tuy chỉ lộ ra dáng người và đôi mắt, nhưng chừng đó cũng đủ cho Lăng Hải biết đâu mới là thiên hạ đệ nhất.

Mang tiếng Nhị lão gia, một thời tung hoành đất Tô Châu, Ngô Oánh Oánh Tô Đóa Nhi cũng từng gặp, lên kinh thành cũng đã kinh qua không ít lầu các.

Nhưng không hiểu sao, nữ nhân đồ trắng kia làm Lăng Hải tin rằng, tất cả đều chỉ bình thường.
Khiến Lăng Hải trợn mắt nhìn lại là, hai nữ tử kia đều đi vào chỗ Lăng Phong.

"Cái quái gì đây?"
Lăng Hải chưa bao giờ thấy mình thất bại như vậy, quá thất bại.
Thành ra Lăng Hải hôm nay không đi lung tung nữa, cắm chốt ở nhà muốn tìm cơ hội gặp gỡ.

Đêm nay rút cục trăng thanh gió mát, Lăng Hải không kìm được, rón rén đi ra ngoài.
Gã nghĩ đến.

Dù không biết hai mỹ nữ kia là ai.

Nhưng nhìn áo quần của Công Tôn Dao, Lăng Hải đoán không phải người ở chốn thành thị.

Xem ra cô nương áo trắng cũng chả hơn bao nhiêu đi.

Nói cho cùng, quen biết với Lăng Phong thì làm sao cao quý được.

Lăng Hải hoàn toàn tự tin.

Nhị lão gia của Lăng gia, mọi lần khoe cái này ra, tỷ muội nào cũng tự động ngả vào lòng cả.
Đi một lúc gã thấy có gì không đúng, quay đầu lại nhìn thấy có hai con mắt đang ở ngay sau gáy, Nhị gia suýt chút nữa ngất xỉu.
- Lão gia, lão gia, là tiểu nhân, A Ngưu đây.
Lăng Hải toát mồ hôi vỗ ngực :
- A ...!Ngưu? Tên ngươi ...!hay lắm.
- Đa tạ Lão gia quá khen.
- Khen cái đầu ngươi, đồ ngu như trâu.

Theo ta làm gì?
A Ngưu mặt nịnh nọt :
- Tiểu nhân tưởng ngài muốn đi vệ sinh nên đi theo, lỡ đâu ngài có cần tiểu nhân giúp gì ...
- Ta đi "chơi đêm", ngươi giúp được không?
- Dạ, được.
Lăng Hải mắt trợn trắng, chẳng qua cũng biết thằng kia hoàn toàn là ý tứ nịnh nọt, chứ không phải muốn “chơi cùng” gã.
- Hừm, ngươi đứng ở đây canh chừng cho ta.
- Dạ, dạ.

Ngài cứ an tâm.
A Ngưu đi theo Lăng Hải đã lâu, lập tức biết chủ nhân muốn làm gì.
Lăng Hải nhếch mép, quay lại xoa xoa hai tay đi vào gian phòng của Liễu Thanh Nghi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận