Lăng Phong đã trở về phủ, ghé thăm mẫu thân một lần.
Thấy bà vẫn nằm bất động, trong lòng xiết lại.
- Mẹ, chờ con tìm thuốc giải cho ngài.
Không thể không nói, thần thuật của Liễu Thanh Nghi quả thật kỳ diệu.
Không ăn không uống không bài tiết, hô hấp cực kỳ nhỏ bé, da dẻ vẫn hồng hào nằm ở đó.
Không tận mắt nhìn, Lăng Phong tuyệt đối sẽ không tin.
Vừa ra khỏi phòng, thì bắt gặp Công Tôn Dao.
- Huynh sắp đi sao?
- Ừm.
Muội ở lại nhớ ...
Còn chưa nói xong nhớ cái gì, Công Tôn Dao đã đỏ mặt ngắt lời :
- Muội biết rồi.
Huynh cầm lấy nó đi, đi đường ...!cẩn thận.
Công Tôn Dao xòe tay đưa cho Lăng Phong một vật rồi lại chạy đi.
Lăng Phong nhìn lại, vật kia là một túi hương.
Hắn chỉ cười nhẹ nhìn theo bóng dáng xinh xắn của nàng, xem ra nàng muốn chúc phúc cho hắn đi.
Nếu không phải Hà Bắc nguy hiểm, mẫu thân cũng cần một người chăm nom, Lăng Phong rất muốn đem luôn Công Tôn Dao đi luôn.
Hai người vưà du ngoạn vừa hẹn hò tìm hiểu nhau, chính là cảnh sắc tuyệt nhất.
Nghĩ đến đây, Lăng Phong bỗng có một cảm giác cổ quái.
Vân tỷ vì sao muốn đi Hà Bắc, không lẽ tỷ ấy muốn ...!đi với hắn?
Chẳng qua, bước ra cổng nhìn thấy gì đó, cái suy nghĩ vừa rồi của Lăng Phong lập tức tắt ngấm.
Lăng Vân chắc chắn sẽ không đi du sơn ngoạn thủy với Lăng Phong hắn, vì có một con kỳ đà khác.
Lăng Phong cứ tưởng đi cùng Lăng Vân sẽ tránh được thể loại kỳ đà như Cảnh Dương.
Hóa ra ông trời trêu ngươi, đâu có dễ tha thứ cho Lăng Phong như vậy.
Tránh kẻ này gặp kẻ khác.
Thằng nhãi Từ Nguyên kia, cũng sẽ đi cùng Lăng Vân.
Lăng Phong cũng chỉ vừa biết tin này xong, nghe xong không khỏi buồn bực.
Phong ca đây là đang làm điệp viên 007, đi làm nhiệm vụ tối mật, ảnh hưởng đến quốc gia đại sự, rút cục lại kéo theo hết người này đến người khác như đi hội.
Lăng Phong đang buồn chán sắp xếp xe ngựa chờ Lăng Vân ra, thì có tiếng A Quý :
- Lăng Phong, có người tìm ngươi.
- Tìm ta?
Lăng Phong vuốt mũi.
Bình thường chả ai tìm hắn, gần đây lại gặp rất nhiều người.
Hay lại là tên nào muốn xin đi Hà Bắc? Rất tốt, đi hết càng tốt, càng đông càng vui.
Bước ra thấy ai đó, Lăng Phong chắp tay chào :
- Ô, Trương đại ca, đã lâu không gặp, huynh khỏe chứ?
Người đến thì ra là Trương Bảo, cận vệ của Triệu Khánh.
Hôm nọ Tô Đóa Nhi cầu xin hộ, Triệu Khánh liền giao cho Trương Bảo chạy đi tìm Lăng Phong, nói chuyện quan tước gì đó.
Chỉ là Lăng Phong gần đây bận mù mịt, không lúc nào ở một chỗ, Trương Bảo tìm gặp mấy lần không được, không khỏi kỳ quái thằng nhãi này làm gì mà bận rộn còn hơn cả Hoàng đế, thầm nhủ nốt lần này không được gã sẽ mặc kệ.
Trương Bảo cười lớn, liếc nhìn đoàn xe ngựa đã chất sẵn hàng :
- Haha, ta vẫn sinh long hoạt hổ.
Ngươi sắp đi đâu sao?
- Ài, tiểu đệ đâu có phúc đức như đại ca, được kề cận điện hạ.
Đành cực khổ đi xa kiếm chút sinh ý thôi.
Trương Bảo chửi thầm.
Gã khổ cực một tháng cũng chỉ mấy chục quán, so với tên nào đó cầm tiền vạn trong tay, cũng không biết là ai khổ hơn đâu.
Nếu cho gã chọn lại, gã nói thực cũng muốn thử đổi đời đi buôn một lần.
Ngoài mặt cười nói :
- Thôi bỏ đi, buôn bán cái gì nữa.
Nói cho đệ tin vui, điện hạ cất nhấc đệ ...
Trương Bảo không khỏi tự mãn, cũng may trước kia gã qua lại với Lăng Phong chút ít, dự đoán kẻ này tương lai sẽ nhờ được.
Quả nhiên đúng vậy.
Không như tên Nhạc Thành kia, suốt ngày nghiêm nghị, không chịu tìm mối quan hệ nào.
Lăng Phong mờ mịt hỏi :
- Điện hạ cất nhắc đệ?
Triệu Khánh đã ôm Tô Đóa Nhi đi, một thời gian ngay cả một chút tin tức cũng không có, Lăng Phong còn tưởng giữa hắn và hoàng tử chả còn liên quan gì nữa, đã bị ngài ấy đá bay.
Tự nhiên bây giờ lại được nhắc tới?
- Điện hạ là người mến tài, dĩ nhiên không thể để lọt đệ mất rồi, hơn nữa ...
Lăng Phong thầm khinh thường cái "mến tài" kia.
Hắn tuyệt đối không tin Triệu Khánh nhớ đến mình, thầm đoán chỉ e thằng nhãi Trương Bảo này muốn vòi vĩnh cái gì đi?
- Ấy ấy, cũng nhờ Trương đại ca đây nói giúp.
Có điều, đệ vẫn chưa hiểu lắm ...
- Khụ.
Cũng không phải do ta hoàn toàn, có cơ hội nhớ đến cám ơn Tô Phụng nghi.
- Tô Phụng nghi?
Lăng Phong không biết người này là ai.
Trương Bảo thấy Lăng Phong ngơ ra, giải thích :
- Chính là Tô ...!cô nương lúc trước.
- Đóa Nhi? - Lăng Phong buột miệng.
- Ngươi sao lại gọi thẳng tên như vậy.
Ài, người ta bây giờ không còn là ...
Phụng nghi, chính bát phẩm, là địa vị thấp nhất trong "hậu cung" của các Hoàng tử.
Nữ nhân được phong Phụng nghi là chính thức công nhân danh phận, đã thành thiếp thất trong Hoàng gia.
Lăng Phong nghe tin này, trong lòng buồn vui lẫn lộn.
Nhớ lại hình bóng cô gái kia, lúc trước bộ dạng đáng thương trong Thất Tú các, sau thành "nghĩa muội" trong phủ Lăng Phong, bây giờ người ta thành người trong Hoàng tộc, tên cũng không thể gọi thẳng, "thế sự vô thường".
Trong đầu hắn lập tức nghĩ đến chút kỷ niệm “ướt át” với nàng ấy, Lăng Phong một điểm tự đắc cũng không có.
Thực ra, hôm đó sau khi Đóa Nhi rời đi, Lăng Phong ngoài lạc lõng, còn thấy hối hận vì chuyện mình đã làm.
Bởi vì hắn lo sợ chuyện kia sẽ khiến Đóa Nhi vĩnh viễn không có danh phận ở phủ Hoàng tử.
Nếu hắn gặp nàng ở một không gian khác, tỷ dụ thời hiện đại, có lẽ hắn sẽ tìm mọi cách giữ lấy nàng.
Nhưng đây là cổ đại, kể cả hắn muốn giữ, Đóa Nhi cũng không muốn để hắn giữ.
Ngày hôm đó, chính vì Lăng Phong nhận ra tâm ý của Đóa Nhi không hề nằm ở mình, cho nên hắn mới buông và quên nhanh chóng.
Đóa Nhi tuy không nói trực tiếp như Khương Vũ Y từng nói, nhưng Lăng Phong hiểu được, nàng chọn Triệu Khánh.
Nàng nói mình hối hận vì trao lần đầu cho Lăng Phong, Lăng Phong tin là lời thật.
Bây giờ lại nghe nàng ta đã có danh phận, trong lòng Lăng Phong cũng vui vẻ thay nàng.
Cũng không biết làm sao nàng có thể làm được, nghe nói mẫu hậu Triệu Khánh rất khắc nghiệt chuyện này.
Lăng Phong lại hỏi :
- A, đệ hiểu, về sau sẽ ghi nhớ.
Nhưng cái cất nhắc gì kia là sao?
- Điện hạ sẽ thu nhận đệ làm khách khanh trong phủ Tần Vương.
Thế nào? Một bước lên trời nhé.
- Khách khanh?
Hồi đó Lăng Phong từng nghĩ làm "tay chân" cho Hoàng tử tại sao lại chả oai gì cả, hóa ra vì hắn còn chưa chính thức, trước kia vẫn chỉ là thử nghiệm mà thôi.
Về nguyên tắc, trong các con vua, chỉ có Đông cung Thái tử mới có quyền lập phủ Chiêm sự, thu nhận khách khanh.
Phủ Chiêm sự là nơi lo lắng sự vụ trong Đông cung, cũng đồng thời là một "triều đình nhỏ" của Thái tử.
Nhưng nhỏ thì nhỏ, chỉ cần bước chân vào đều tương lai sáng lạng.
Một khi Thái tử đăng cơ, những kẻ này một bước lên trời, thậm chí trước kia cho ngựa ăn cũng thành quan lớn.
Triệu Khánh vì có mẫu hậu che chở, cũng tự lập một cơ chế gần giống vậy trong Vương phủ của mình, xem chừng muốn tranh vị trí Thái tử.
Thái tử gặp chuyện bị phế truất, gã lên thay cũng tiện đưa nguyên dàn "thủ hạ" của mình vào ngay.
Chức khách khanh trong phủ Hoàng tử, nói to không to, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Đây là một loại chức quan đặc biệt, không có thực quyền, nhưng lại có phẩm trật.
Cửu phẩm quan viên, chỉ bằng bọn Lục tào ở một huyện, so với Mật sứ trong Mật Thám ty cũng kém hơn.
Thế nhưng, cửu phẩm trong phủ Tần Vương, so với cửu phẩm khác, ý nghĩa rất khác nhau.
Lại nói, đúng như những gì Lăng Phong từng nghĩ.
Một câu "thủ thỉ" của Tô Đóa Nhi, bằng kẻ khác bay nhảy chém giết lập công, sĩ tử rèn kinh sử chục năm.
Nếu không có “chuyện kia”, có lẽ Lăng Phong sẽ vui vẻ tiếp nhận chuyện “cất nhắc” này, bởi vì ban đầu hắn cũng tính toán như vậy.
Nhưng cái chuyện kia xảy ra, Lăng Phong không thể tiếp nhận.
Vả lại, hắn cũng không cần nữa, hiện tại hắn đã là nhân viên triều đình, cũng có con đường riêng để đi.
Ngoài miệng vẫn phải khách sáo :
- Nói như vậy, đệ thành khách khanh?
- Cũng không nhanh như vậy.
Đệ chưa thi tú tài đúng không?
- Đúng vậy.
Lăng Phong xấu hổ gật đầu.
Bằng dđại học thì hắn có đấy, nhưng năm đo xuyên không cũng không kịp mang theo.
Trương Bảo liền nói :
- Vậy nên ta mới tới gặp đệ.
Không có tú tài, không cách nào làm khách khanh.
Trước mắt, đệ phải lấy một cái.
- Đại ca, ngươi cũng biết, như đệ làm sao mà thi chứ?
Trương Bảo cười nói :
- Thi tú tài có gì khó? Chỉ cần có ...!Khụ.
Nói chung, chỉ cần đệ thi, nói ra chuyện khách khanh lập tức sẽ xong.
- Ý đại ca là có ...!tự tin sao? Hay là có kiến thức? Đệ hai cái này đều không có.
Trương Bảo suýt nữa chửi lớn, thằng nhãi này nói đến đó rồi còn không chịu hiểu.
Người ta lên kinh chạy đông chạy tây tốn cả đống tiền chưa chắc có cơ hội này.
- Lăng hiền đệ.
Có câu này huynh phải nhắc, điện hạ không phải lúc nào cũng hứng lên thế đâu ...
Từ chối cũng phải nói sao không để mất lòng nhau, Lăng Phong từ chối là Tô Đóa Nhi, cũng không phải từ chối Trương Bảo, về sau không biết chừng còn gặp nhau.
Lăng Phong liền cười nói :
- A, điều này thì đệ hiểu.
Chẳng qua, đại ca thấy đấy, chuyến hàng này đã lên xe xong, không thể không đi.
- Ngươi vẫn muốn đi? - Trương Bảo hết nói nổi với Lăng Phong.
Lăng Phong dĩ nhiên không thể nói do nhiệm vụ ở Mật Thám ty, hắn khó xử nói :
- Lần này hàng lớn, lợi nhuận cũng rất cao, đệ không đi không được.
Trương Bảo rèn sắt khi còn nóng :
- Hiên đệ à, ngươi không biết phân biệt to nhỏ gì cả? Một bên chút tiền vặt vãnh, một bên là tương lai vinh hiển nha.
Trương Bảo hết lòng ủng hộ Lăng Phong, cũng vì chính bản thân gã.
Bấy lâu gã cũng chưa móc nối được kẻ nào ra hồn trong Vương phủ.
Đám khách khanh trong phủ đều xuất thân sĩ tử, vô cùng cứng nhắc, làm gi có thằng nào mỗi lần gặp đều sẽ có tiền lót tay như Lăng Phong.
Lăng Phong cười khổ, đau lòng rút ra một thỏi bạc nặng trịch, nhét vào tay Trương Bảo :
- Ài, xem như đệ vô duyên với quan trường.
Có điều về sau, vẫn phải nhờ Trương đại ca giúp đỡ.
Trương Bảo coi như cũng đã hết lòng, tay nhận bạc miệng thở dài nói :
- Ài, đệ ...!thật không biết nói với đệ thế nào.
- Đa tạ Trương Đại ca!
Trương Bảo vừa rời đi, thì Từ Nguyên cũng cùng Lăng Vân đi ra.
Lăng Vân mặc một bộ váy dài chấm đất, xem ra nàng đang đi giày cao gót bên trong, nàng hỏi :
- Ai vậy?
Lăng Phong liếc thấy bóng Từ Nguyên gần đó, hờ hững nói :
- Một bằng hữu thôi.
Lên đường chưa?
- Ừm! Ngươi ...
Lăng Vân còn định nói gì đó, Lăng Phong đã bỏ ra trước.
Lăng Vân hơi ngẩn ra.
Có tiếng Từ Nguyên :
- Nàng sao vậy, ngoài trời còn lạnh, vào xe cho ấm.
Lăng Vân nhìn theo bóng Lăng Phong, chỉ thấy hắn đang trò chuyện vui vẻ với Tần Quyền, sau đó vẫy tay với Công Tôn Dao ở cổng.
Tâm trạng nàng bỗng mơ hồ, ngay cả chính nàng cũng không hiểu mình đang nghĩ gì.
Tất cả đều nằm trong mắt Từ Nguyên, gã cũng nhìn theo Lăng Phong đầy bức bối..