Hà Bắc, phủ Đại Danh.
Người Tống trước kia vốn có Vạn Lý Trường Thành làm biên giới phía bắc.
Nhưng Trường Thành nằm lọt trong hai vùng Yến Sơn Vân Trung, hiện giờ cả 16 châu Yến Vân đều đã bị người Kim nắm, biến Hà Bắc thành "cánh cửa" mở toang.
Hà Bắc có hai phủ lớn là Đại Danh và Chân Định, đều nổi tiếng với rất nhiều chùa chiền, là trung tâm Phật giáo phía bắc, có thể so với Lạc Dương phía nam.
Đoàn người ngựa vừa vào thành một lát, Lăng Phong đã nhận ra vài ký hiệu của Mật Thám ty.
Xem ra Cảnh Dương Nguyệt Dung đều đã tới đây nhiều ngày.
Lăng Phong nhìn thấy bên đường không ít người ăn mặc khá lạ, như dân du mục, tóc để xỏa thoải mái không buộc lại như người Tống.
Hắn không khỏi tò mò hỏi người trong thành :
- Đại thúc, những người kia là người Kim?
- Người phương nam sao? Chúng là người Liêu.
Mà Liêu Kim gì cũng man di cả thôi.
- Ra vậy.
Người Liêu liên tiếp bị đánh bại, phần lớn chạy về phía tây bắc, nhưng cũng không ít người chạy về phía nam trốn vào đất Tống, thành ra Hà Bắc dân cư khá hỗn tạp, mang đến một phong cách khác lạ cho Lăng Phong.
Nói đến chuyện tóc tai, Lăng Phong ngay từ lúc đến đây tóc đã dài sẵn.
Hắn rất muốn cắt béng đi làm vài kiểu đầu tân tiến, cái gì Mohawk phong cách, Emo phong trần, Textured đan xen này nọ.
Nhưng Lăng Phong một lần thấy tỷ muội thanh lâu chỉ trỏ khinh bỉ một tên tóc kiểu ở kinh thành, hắn đành ngậm ngùi nín xuống.
Dù sao cắt ngắn cho thoải mái là một chuyện, nhưng bị chi em xa lánh là không tốt.
Lăng Phong gần đây đen gầy đi, không nằm trong trào lưu "trai đẹp trắng trẻo" của nhà Tống, có khi hợp với chị em bên Kim bên Liêu hơn.
Đang đưa mắt dò xét tìm mỹ nữ người Liêu thì Lăng Phong thấy một nông phụ khá nổi bật, trắng trẻo xinh xắn, đầu quấn khăn, gấu váy đung đưa.
"Chà chà, không nghĩ vừa vào Hà Bắc đã gặp người đẹp."
Lăng Phong vui vẻ, còn nháy mắt với cô ta.
Kỳ quái là cô gái kia lại nhìn Lăng Phong chằm chằm, thậm chí mặt còn ửng đỏ.
"Ý ...!nhưng sao quen quen?"
Nhìn kỹ lại, Lăng Phong giật mình.
Hóa ra là Nguyệt Dung, nàng ta trang điểm thay đổi dung mạo một chút.
Cô nàng đỏ mặt chả phải vì xấu hổ gì, tám phần đang bất mãn Lăng Phong đến quá muộn.
Hắn đi đường đã chậm, đã thế còn vui chơi ở Khai Phong suốt cả tuần.
Nguyệt Dung dùng khẩu hình ra hiệu gì đó, Lăng Phong nhìn miệng cô nàng mà sinh ngứa ngáy.
Đoán xong ý tứ, hắn chỉ chỉ vào tim, ý nói "đã hiểu", miệng còn cười gian.
Hình như khiến cô nương Nguyệt Dung hiểu lầm, nàng liếc mắt rõ dài, sau đó quay mông đi mất.
Lăng Phong chỉ phì cười.
Kiếm đại một khách điếm gửi thân xonng, Lăng Phong dẫn theo Lăng Hổ Tần Quyền theo ký hiệu đến điểm tập hợp.
...
Đây là một căn miếu lụp xụp, bên trong còn có một vài người ăn mày đang ngồi chửi mắng gì đó.
Lăng Phong nhìn cử chỉ của Nguyệt Dung mới biết đều là người mình, xem ra làm canh giữ bên ngoài.
Tiến vào hậu đường đầy mạng nhện, Lăng Phong thấy đã đứng sẵn vài người, hắn chỉ thấy Cảnh Dương là người quen.
Cảnh Dương bất mãn nhìn Lăng Hổ Tần Quyền :
- Những người này là ai?
- Thủ hạ Sói tổ của ta.
- Lăng Phong đáp.
Trước khi tham gia, Lăng Phong cũng đã nói qua tình hình cho đám huynh đệ.
Không nói rõ là mật thám, đại khái đám quan binh này hơi khác quan phủ thông thường, sẽ không mặc quan phục.
Dù sao cũng nhận tiền rồi, chịu khó chút.
Lăng Hổ nghe xong chẳng ý kiến gì, còn Tần Quyền thì chỉ cười bảo có tên khó ưa thì để hắn trị.
Cảnh Dương tiếp tục truy xét :
- Hừ, ngươi không thấy chỗ này đều là đầu não sao.
Người ngoài sao có thể vào tùy tiện?
Lăng Hổ mắt chỉ lóe lên rồi tắt, vẫn giữ tư thế khoanh tay đứng sau Lăng Phong.
Lăng Hổ có khả năng đặc biệt về nhận định đối thủ, chuẩn xác một cách kỳ lạ.
Nếu gặp cao thủ hoặc kẻ thù, Lăng Hổ thông thường sẽ bộc phát chiến ý ngay, giống lần gặp Liễu Thanh Nghi hoặc lần đầu tiên gặp Lăng Phong.
Còn lại, gã đều chả thể hiện điều gì cả.
Xem ra Cảnh Dương và tất cả người khác trong đây, Lăng Hổ đều chả xem vào mắt.
Tần Quyền nói nhỏ :
- Hay để đệ ra ngoài canh chừng.
- Không cần, cứ đứng đấy đi.
- Lăng Phong nhìn Cảnh Dương thách thức.
Lăng Phong rất không thích thằng hữu sứ cấp trên này, thực ra ấn tượng ban đầu của Lăng Phong về Cảnh Dương rất tốt, ăn nói lịch thiệp đầu óc thông minh.
Nhưng hết lần này đến lần khác người này cứ so đo chửi xéo hắn, không ra vẻ thủ trưởng gì cả.
Nguyệt Dung đứng ra giải vây :
- Người cũng vào rồi, không cần ra nữa.
Trong đây, cũng chỉ có Nguyệt Dung xoa dịu được tình hình.
Nàng lần lượt giới thiệu người cho Lăng Phong.
Lăng Phong để ý nhất một kẻ cao gầy, xưng Đô mật sứ Hà Bắc, vì người này tỏ vẻ thân thiện với hắn nhất.
Người khác kính Lăng Phong, hắn sẽ kính lại ngay, vì vậy chắp tay :
- Nhờ chiếu cố.
- Ta họ Bùi, nhưng gọi Thiệu Huy cũng không sao.
- Haha, thoải mái.
- Lăng Phong cười.
Nguyệt Dung nói ngập ngừng :
- Lần này, về người của Hổ tổ, Cảnh hữu sứ nói ...!sợ ngươi không có kinh nghiệm lãnh đạo, nên ...
Lăng Phong chỉ nhếch mép, hắn đã liệu đến điều này từ trước.
...
Vốn Kha lão nói sẽ sắp xếp thêm thủ hạ cho Sói tổ của Lăng Phong.
Chuyến này khả năng đánh nhau, nếu điều người chủ yếu sẽ lấy từ Hổ tổ, bởi tổ này chuyên về ám sát.
Nhưng việc Cảnh Dương lại thò tay chặn lại cũng không khiến Lăng Phong tức giận.
Lăng Phong thực tế không muốn nhận thêm người.
Thứ nhất Hắc kỳ của hắn đều qua tập luyện cùng nhau một thời gian, đã thành một thể, thêm người khó quản.
Thứ hai là chuyện tiền.
Kia là tiền đánh thuê của riêng Hắc kỳ, thêm người có phải chia không nha?
Nghĩ vậy nhưng Lăng Phong vẫn chất vấn Cảnh Dương :
- Nếu người cũng không giao cho ta, vậy làm thế nào thi hành nhiệm vụ?
Cảnh Dương một bộ khinh thường :
- Chẳng phải ngươi cũng có thủ hạ rồi sao? Nói cho cùng, lần đầu lại giao tinh anh cao thủ cho ngươi, bất trắc xảy ra ngươi chịu trách nhiệm được không?
Lăng Phong ngay lập tức nói :
- Vậy cũng có lý, Sói tổ chúng ta làm hậu cần là được.
Cảnh Dương chưng hửng, giống như bị ...!gài bẫy.
Lăng Phong cười nhạt.
Nếu Cảnh Dương đã muốn đẩy Sói tổ ra ngoài, vậy cứ để tên kia làm "chuyện lớn", Lăng Phong hắn làm vài trò lặt vặt là được.
Hắn cũng chả ham hố lập công thể hiện, tiền cứ nhận là được rồi.
Nguyệt Dung bên cạnh bỗng nói nhó :
- Có gì ta sẽ cùng Ưng tổ gíup ngươi.
Cảnh Dương dĩ nhiên nghe thấy, hừ lạnh một tiếng, trong lòng xem ra đã ghen tức ngút trời.
"Hôm trước trách nhầm cô nương người ta, hóa ra cũng vô cùng khả ái đáng yêu đấy chứ." Lăng Phong nghĩ thầm.
Cảnh Dương đấm vào không khí, bực dọc nói :
- Thiệu Huy, nói tình hình đi.
Thiệu Huy chậm rãi phân tích.
...
Yên Vương có hai con trai, Triệu Diễn và Triệu Hanh.
Triệu Diễn mấy năm trước đột nhiên phát điên loạn, ngôi thế tử vì vậy chuyển qua cho Triệu Hanh.
Triệu Diễn bấy lâu vẫn sống ở Hà Bắc chữa bệnh, còn Triệu Hanh phải thay anh tới kinh thành.
Lần trước Triệu Hanh bỏ trốn bị Mật Thám ty phát hiện, bị Lăng Phong đâm một kiếm, sau đó ra sao mật thám Hà Bắc không xác nhận được.
Thay vào đó, gần đây Yên Vương lại loan tin mời được thần y từ Nữ Chân sang, nói có thể giải được chứng điên loạn của Triệu Diễn.
Thiệu Huy nói mật thám Bắc Kim lẫn lộn ở trong đoàn này.
Cảnh Dương nghĩ rồi nói :
- Xem ra Triệu Diễn khả năng chỉ giả điên.
Triệu Hanh có chuyện, lão già Yên Vương lại lộng chút tiểu xảo, biến Triệu Diễn thành hết điên để phong thế tử mà thôi.
Lăng Phong gật đầu.
Cảnh Dương tuy đáng ghét, nhưng đầu óc suy đoán của gã rất tốt.
Dù sao người ta cũng là phó sứ.
Thiệu Huy tiếp tục :
- Nhiệm vụ của chúng ta là đột nhập giết chết tên thần y kia ngay khi chưa vào Đại Danh, chặn đường mật thám Bắc Kim tràn qua, phá luôn tính toán của Yên Vương.
Lăng Phong hỏi :
- Nếu chúng vẫn như không có gì xuôi nam thì sao?
- Đã có người khác lo.
- Cảnh Dương đáp.
Lăng Phong tiếp tục hỏi :
- Sao không chờ chúng vào phủ Đại Danh rồi làm?
Cảnh Dương mất kiên nhẫn.
Bấy lâu nhân viên mật thám đều chỉ nghe lệnh gã làm việc, không có thằng nào hỏi nhiều như Lăng Phong cả.
Gã sẵng giọng :
- Kim quốc mật thám nghe nói chỉ mới thành lập.
Chúng ta căn bản không biết ai là mật thám ai không.
Nếu ngươi đủ sức giết sạch thì cứ giết.
Bề ngoài chúng là khách của Yên Vương, cũng là khách của Tống.
Một khi chúng vào hẳn Đại Danh, giết chúng sẽ thành gây hấn bang giao.
Ngươi biết vậy là được rồi, chuyện khác không cần ngươi lo.
Lăng Phong nhăn mày, hắn không thích làm theo nhiệm vụ người khác đề ra, nhất là khi không hiểu rõ đầu đuôi.
Đây là bản tính thích làm lãnh đạo của hắn.
Cảnh Dương phân phó :
- Tối nay chúng ta sẽ hành động.
Thiệu Huy Lăng Phong sẽ vượt sông ...
- Khoan, tại sao là ta tiên phong? - Lăng Phong cắt lời Cảnh Dương.
Cảnh Dương vẻ mặt như đang đắc ý nói :
- Ngươi chẳng phải phụ trách Sói tổ sao, không ngươi thì ai sẽ đi?
- Sói tổ vừa thành lập, chẳng phải đều kém kinh nghiệm sao?
Lăng Phong lấy đúng câu của Cảnh Dương nói lại.
Cảnh Dương tỏ vẻ bất mãn :
- Hừ, Nguyệt Dung sẽ hướng dẫn cho ngươi.
Nguyệt Dung ở cạnh lại nói :
- Đừng lo.
Phía chúng ta chỉ cần đánh lạc hướng thôi, nhiệm vụ ám sát là của Thiệu Huy.
Lăng Phong nhìn sang Bùi Thiệu Huy, thấy gã cười tươi.
Lăng Phong không bắt bẻ thêm nữa, người kia ra trận chính còn không ý kiến, hắn chỉ đánh phụ cứ lèo nhèo mãi chẳng hóa quá trẻ con rồi.
...
Tối hôm đó.
Anh em Hắc kỳ chục người làm một bàn tiệc nhỏ ở khách điếm vô danh nào đó trong thành.
Nói sao, đây là lần ra quân chính thức đầu tiên của “biệt đội đánh thuê” Hắc kỳ, phải làm gì đó về sau còn kỷ niệm.
Lần trước ở Bão Độc trại không tính.
Chỉ thấy Lăng Phong đang cầm một chén rượu trong tay ngẩn ra.
Tần Quyền cười nhắc :
- Tứ ca, nói nói vài câu đi nha.
Lăng Phong nhìn đám huynh đệ đã sẵn sàng, nghĩ nghĩ.
Nói cái gì đây?
Năm đó cũng từng đọc diễn văn khai mạc hát karaoke sinh nhật, cũng gọi là có tí kinh nghiệm.
Mà khoan, cái cảnh tượng này, làm sao giống như Đảng viên cách mạng những ngày đầu thành lập nha.
Ngươi cũng đừng nghĩ, Đảng cách mạng ngay ngày đầu đều sẽ treo cờ Đảng đọc chủ trương đường lối, có khi chỉ đơn thuần là một nhóm anh em chán đời muốn kiếm thêm tiền làm thuê mà thôi.
Chẳng qua, cách mạng thành công, thì trong trang sử nó lại thành một buổi lễ đầy không khí trang trọng.
Không nghĩ thì thôi, đã nghĩ đến, đồng chí Lăng Phong phải làm đàng hoàng một chút.
Lăng Phong hắng giọng :
- Các đồng chí ...
Anh em trợn mắt :
- Đồng ...!đồng chí? Đây là từ ngữ gì?
Chỉ nghe ai đó hùng hồn :
- Chúng ta là ai?
Anh em mờ mịt.
- ...!là quân đội của nhân dân, dũng cảm mà đầy chính nghĩa.
- Phải không?
- Còn bọn họ là ai?
Anh em vẫn mờ mịt.
- ...!là một đám sâu mọt, ăn mòn tinh thần chúng ta, tiêu ma chí khí của chúng ta.
Lấy bạc của chúng ta, đạp nữ nhân của chúng ta ...
- Ai lấy bạc? Ai đạp hư? Ta còn chưa có bạn gái đâu.
- Yên lặng, yên lặng nghe tiếp.
Cái này là cương lĩnh cách mạng, nghe cho kỹ.
Đứa nào biết chữ chép lại đi, còn rải truyền đơn nữa.
Ai đó tiếp tục :
- Các ngươi có thể không nhận ra.
Nhưng, địch nhân đã xuất hiện rồi! Bọn họ đang tránh ở bên kia âm u, lạnh lùng nhìn chúng ta.
- Ở đâu kia?
Ai đó vẫn chìm sâu vào khoảnh khắc trọng đại :
- Các ngươi nói, đối mặt với địch nhân, chúng ta phải làm sao?
Lăng Phong nói đến đó, một bộ nghiêng tai lắng nghe.
Ấn lệ thường, thời điểm thế này, hẳn là các Đảng viên đã chí khí ngút trời, nhận ra bạo lực cách mạng đã cấp thiết, lớn tiếng hô “tiêu diệt” “đả đảo” “xông lên” các loại.
Nhưng là ...!đáp lại Phong ca chỉ có yên tĩnh.
Lăng Phong có điểm thẹn quá thành giận.
Đám này rất không có giác ngộ.
Bỏ đi, lại đợi thời cơ khác ...
Liền hắng giọng :
- Uống!
Anh em rút cục hiểu :
- Đương gia nói dài hóa ra là để uống, quả nhiên có văn hóa.
- Ta đã nói mà, lấy bạc của ta, đạp hư bạn gái ta, chỉ có rượu thôi.
Phải giết sạch chúng nó.
Lăng Phong che mặt.
Tình hình này, cách mạng vẫn còn xa lắm.
"Có điều, ngày mai gặp người Kim đó các đồng chí à.
Sẽ thế nào đây?".