Phủ Tích Tân, Nam Kinh, Kim Quốc.
Tích Tân trước kia là một trong năm thành lớn nhất của Liêu, gồm Lâm Hoàng, Liêu Dương, Tích Tân, Đại Đồng và Đại Định.
Ban đầu nhà Liêu không đặt kinh này kinh nọ, chỉ có tên phủ, kinh đô ở Lâm Hoàng.
Khi người Nữ Chân nổi lên chục năm trước, chiếm phủ Hội Ninh lập Thượng Kinh, sau đó chia hai cánh quân đánh dần từ đông bắc xuống.
Cánh phía bắc chiếm kinh đô nhà Liêu phủ Lâm Hoàng, Kim dời Thượng Kinh qua đây.
Lúc đó nhà Liêu bắt đầu dời đô lần lượt xuống phía tây nam, Kim lại chiếm, Liêu lại dời đô.
Cứ thế dần dà quân Kim cứ chiếm cái đô nào của Liêu lại thành các loại "Kinh" như bây giờ.
Cánh phía nam của quân Kim chiếm phủ Liêu Dương.
Sau đó hai cánh hội quân, vây phủ Đại Định, bấy giờ là kinh đô mới của Liêu.
Cuối cùng nhờ quân đội họ Mộc giúp sức mới chiếm được, lập Trung Kinh.
Đến đó Kim cơ bản đã đoạt ba trong năm thành lớn nhất, chiếm một nửa bản đồ cũ của Liêu, họ Mộc chính thức gia nhập vào Kim Quốc.
Thời điểm đó nhà Tống theo ước định đem quân từ phía nam đánh hai phủ còn lại, Đại Đồng và Tích Tân, nhưng thất bại.
Quân Trấn Nam của họ Mộc chớp thời cơ, chiếm Tích Tân.
Người Liêu tụ quân về kinh đô Đại Đồng cố thủ, cái tên Nam Kinh do quân Trấn Nam tự đặt, ý tứ "kinh đô phương nam" ngang hàng Trung Kinh.
Họ Hoàn Nhan hoàng tộc nhà Kim e ngại họ Mộc, mắt nhắm mắt mở đồng ý, nhưng lại đồng thời chuyển Liêu Dương thành Đông Kinh, Lâm Hoàng thành Thượng Kinh, đổi Đại Định thành Trung Đô, Đại Đồng chưa chiếm được vẫn đặt là Tây Kinh, ý nói không sớm thì muộn cũng thành của người Kim.
Thực tế họ Hoàn Nhan muốn nói, Nam Kinh chẳng qua chỉ là một trong bốn thành lớn vây quanh Trung Đô, không phải ngang hàng như họ Mộc muốn.
Chỉ cái tên thành, nhưng hàm ý rất sâu xa.
Chục ngày trước, Đại Đồng thất thủ, người Kim thu thập đủ bộ năm thành lớn của Liêu, tạo thành "Nhất Đô Tứ Kinh" của nhà Kim.
Người Liêu chạy tứ tán khắp nơi.
Chẳng qua, lãnh thổ của Liêu vẫn còn rất rộng, chiến sự vẫn còn tiếp tục.
Phủ Tích Tân cách phủ Chân Định Hà Bắc của Tống vài trăm dặm.
Trấn thủ ở đây chính là Trấn Nam Vương Mộc Anh, giữ trong tay cả chục vạn quân Trấn Nam.
Cơ sở quyền lực của Kim khá khác biệt so với Tống, quân quyền đặt rất nặng, có lẽ thời kỳ lập quốc đều như vậy.
Kẻ nào nắm quân đội trong tay, gần như chi phối tất cả.
Quan lại địa phương hầu như đều chịu quản thúc của Vương gia tại đó, khá giống cơ chế phiên vương.
Quân Kim có hai hệ thống.
Cấm Lữ Bát Kỳ, do họ Hoàn Nhan nắm, đóng ở Trung Đô.
Ở Tứ Kinh có bốn cánh quân lớn, gọi Trú Phòng Tứ Doanh, chia cho bốn Vương gia ngoài họ Hoàn Nhan.
Trong bốn người này, Bắc Bình Vương và Đông Bình Vương là người gốc Nữ Chân, còn Trấn Tây Vương và Trấn Nam Vương không phải.
Nhìn vào phương hướng, có thể nói họ Hoàn Nhan đều có tính toán cả, hai gia tộc ngoài Nữ Chân đẩy về phía tây và nam lo đánh nhau, còn đông và bắc đều đã bình định an ổn thì giao cho người Nữ Chân nắm.
Họ Hoàn Nhan tuy xưng Hoàng tộc chính thống, nhưng kể cả gộp quân Bát Kỳ và hai cánh đông bắc cùng là Nữ Chân, quân số chỉ bằng ba phần hai hai cánh tây nam.
Điều này đối với ngôi vị Hoàng đế rất nguy hiểm, nên biết Yên Vương tụ quân làm phản chỉ e không đến một phần mười quân triều đình nhà Tống, nhưng xác suất thành công vẫn có.
Bởi chuyện quân đội không phải chỉ dựa vào quân số, gấp mười lần vẫn phải lo, nói gì chỉ hơn một tẹo.
Lúc trước người Liêu còn đó không sao, nay Liêu đã nát, nguy cơ phân tách rất dễ xảy ra, đặc biệt là Trấn Nam Vương Mộc Anh, ông ta có đủ thực lực tách ra xưng đế.
Điểm đáng sợ của Mộc Anh không chỉ ở quân đội, mà còn ở con gái ông ta, Mộc Hàm Yên, quận chúa đại mỹ nữ.
Hoàn Nhan A Cốt Đả, đương kim Hoàng đế nhà Kim, ban đầu không xem mấy tổ chức mật thám vào mắt.
Từ lúc khởi nghiệp ông ta quen chơi kiểu càn quét, không thích mấy trò âm thầm chui nhủi kia.
Dĩ nhiên đánh trận luôn có đơn vị do thám, nhưng đi sâu xa kiểu Thiên Sách phủ của họ Mộc thì người Nữ Chân không xem trọng.
Cho đến trận Đại Định, Thiên Sách phủ lập đại công, chiếm thành không cần tổn thất lớn, lúc đó Hoàn Nhan A Cốt Đả bắt đầu nhận ra sức mạnh của mật thám.
Kẻ đi trước luôn nắm thiên cơ.
Thiên Sách phủ mấy năm không chỉ khơi khơi thành lập cho vui.
Hiện tại dù họ Mộc lùi về Nam Kinh, nhưng ngay tại Trung Đô dưới chân Hoàn Nhan A Cốt Đả, ông ta không biết có bao nhiêu nhân viên của Thiên Sách phủ đang nằm vùng cả, ngay cả trong cung ông ta cũng không dám chắc.
Đó là điểm khác biệt, uy hiếp của Thiên Sách phủ, khiến họ Hoàn Nhan lo sợ không thôi.
Lúc này, vị thủ lĩnh xinh đẹp của tổ chức "đáng sợ" kia đang ngái ngủ nằm ra bàn.
- Tiểu thư, Vương gia tới.
Mộc Hàm Yên bộ dáng như thiên tiên, mặc áo tay ngắn vui mắt, màu xanh nhạt hoa văn hình thoi, kiểu hoa văn này nghe nói mới xuất hiện ở phương nam.
Lại không biết là tên nào nghĩ ra, cũng rất có mắt thiết kế.
Nàng ngồi gật gà gật gù trong phòng, vẻ mặt điềm nhiên đáng yêu.
Nếu để Thiên Sách phủ thủ hạ nhìn thấy, tám phần ngã cả ra đất bất tỉnh, còn đâu là Thiên Sách Nội thần đại nhân.
- Hàm Yên, lại ngủ gật a.
Một người chừng 40 50 tuổi đi vào, khuôn mặt góc cạnh già dặn.
Nhìn kiểu gì cũng không thể xếp chung với cô gái ở kia làm cha con, xem ra vẻ đẹp của Mộc Hàm Yên kế thừa của mẹ nàng.
Mộc Anh mặt đầy vẻ uy nghiêm quý khí bước vào, mặc nguyên Vương phục màu vàng, hoa văn khá giống quan phục triều Mãn Thanh sau này, chỉ thiếu mỗi tóc đuôi sam.
Quan phục nhà Kim khá tinh tế, từ cao đến thấp, hoa văn có khung vuông thể hiện ngoại tộc, còn hoa văn khung tròn thể hiện nội tộc Nữ Chân.
Mộc Hàm Yên ngồi dậy, cười tươi như hoa chạy tới ôm :
- Phụ vương, ngài đã quay lại?
Mộc Anh quan tâm hỏi :
- Sao rồi, lần trước nghe nói con bị khống chế, không bị thương chỗ nào chứ?
- Ưm.
Mộc Hàm Yên dụi dụi đầu trong lòng phụ thân, tỏ vẻ không sao.
Mộc Sinh giấu phụ vương không dám kể, nhưng Mộc Anh có thân tín trong quân, nghe thủ hạ báo suýt nữa tức nổ phổi.
Ngay lập tức một loạt thủ hạ ăn phạt vì không đảm bảo chu toàn cho con gái yêu của ông ta, Mộc Sinh cũng không thoát, bị quản chế trong quân mấy ngày.
- Ài, Hàm Yên à, chuyện của Thiên Sách phủ, cha xem hay là dần chuyển qua cho Mộc Sinh đi làm.
Con một nữ nhi ...
- Chaaa, không nói chuyện này nữa.
Mộc Hàm Yên làm nũng, nàng biết tiếp theo sẽ đến chuyện khác.
- Mẫu phi con cũng vì lo lắng mà nhăn nhó với ta bấy lâu a ...
Mộc Hàm Yên vẫn dúi đầu quay qua quay lại :
- Con biết rồi mà.
Cha cứ yên tâm đi.
- Ài ...
Mộc Anh chỉ biết thở dài.
Lão nghe tin con gái gặp chuyện, bỏ luôn thượng triều với chả hoàng đế ở Trung Đô phi một mạch mấy trăm dặm về Nam Kinh, cũng chả ai dám ý kiến.
Hoàn Nhan A Cốt Đả lão hoàng đế cũng bị kinh động, tức tốc phái người đem thuốc quý này nọ theo, còn cắt cử cận thân hộ vệ muốn bảo vệ cho Mộc Hàm Yên, Mộc Anh tuy vội nhưng vẫn tinh tường, từ chối cái sau, chỉ nhận thuốc.
Mộc Anh vừa thò mặt về Vương phủ, lão bà đại nhân đã nhăn nhăn nhó nhó, nói cái gì làm cha không quan tâm con, để một đứa con gái phải vào sinh ra tử, làm cái gì mật với chả thám, lỡ có bất trắc thì làm thế nào, thiếu điều khóc lóc.
Thế là lão Mộc phải cấp tốc chạy luôn qua đây, quan phục còn chưa kịp thay ra.
Mộc Anh cũng bó tay, ai bảo đây là con gái yêu của lão, có mất hết lão cũng không để ai đụng đến nó một sợt tóc.
Vừa là siêu cấp mỹ nữ, hiếu thuận tài giỏi, lại thông minh tuyệt đỉnh, lão và vợ nói một câu đứa con này đã hiểu mười câu.
Chỉ là, đứa con gái này lại thống lĩnh cả cái Thiên Sách phủ, chả phải tiểu thư cành vàng lá ngọc chân yếu tay mềm gì, còn cần lão đi lo an toàn sao?
Năm nàng 15 tuổi, xin Mộc Anh đào tạo một nhóm mật thám.
Lúc đó Mộc Anh đang lo đánh trận, đầu óc rối tung rối mù, hơi đâu đi quản.
Lão đành ậm ừ chiều con gái, sắp xếp vài thủ hạ đắc lực cho nàng, lão nghĩ chẳng qua để con gái đùa đùa cho vui, dù sao lão quản cả chục vạn quân, mấy chục châu phủ, người Liêu thì chạy như chó nhà có tang khắp nơi, chả còn đứa nào dám đụng đến Mộc Hàm Yên.
Chẳng ngờ.
Đứa con gái này, tài năng quá đáng, càng làm càng to, thậm chí vượt cả kiếm soát của Mộc Anh.
Lập công chiếm Đại Định, 2 năm sau, mạng lưới dưới tay nàng ta phình ra, ngay cả Vương gia như lão cũng thấy đáng sợ, thầm nghĩ nếu mình không phải cha nó, nửa đêm ngủ cũng không yên.
Lão dĩ nhiên vì con gái mặt mày lúc nào cũng rạng rỡ.
Bây giờ về Trung Đô, bất kỳ kẻ nào, từ Vương gia tới Hoàng đế, quân đội nhiều cỡ nào, quyền lực lớn ra sao, nhìn mặt Mộc Anh cũng phải cẩn thận cẩn thận.
Buồn buồn làm lão Mộc giận, bắn thư về cho con gái lão nói gì đó, đến sáng chả biết người đang ở đâu cũng nên.
Thử nghĩ ngày xưa chục vạn quân Liêu ngày đêm cố thủ Đại Định, bên Kim vây cả tháng bó tay, cả đống cái đầu chụm vào không làm sao đánh xuyên.
Thế mà cô gái nhỏ kia làm thế nào đó dẫn thuộc hạ lọt vào thành, đến sáng trong thành đã loạn thành một cục, cổng thành mở toang.
Mấy lão già này kinh nghiệm đầy mình cũng lắc đầu ngán ngẩm, đều nghĩ đến cả cái thành đang phòng thủ, vạn người chật như nêm cối còn lọt vào được, cái phủ đệ của mấy lão chả là cái đinh gì, tốt nhất đừng đụng vào cho chắc.
Hiện tại Hoàng đế âm thầm lập mật thám, ba vị Vương gia cũng lập tổ chức riêng, vì lo sợ Thiên Sách phủ.
Có điều, nữ nhi đến tuổi phải gả đi.
Cũng chính điều này mà Mộc Anh bị lão bà khó chịu mãi, có xu thế không cho leo lên giường.
Mộc Anh như kiến trên chảo nóng, vì lão cũng biết không nói nổi đứa con gái này.
Đương kim Hoàng hậu đã chỉ định cả Kim Quốc chỉ có Mộc Hàm Yên xứng làm Thái tử Phi, tương lai Hoàng hậu, còn muốn trước đó thăng nàng ta làm công chúa, thân càng thêm thân.
Dĩ nhiên, ở trong này có cả tính toán của Hoàng tộc nhà Kim.
Nhưng quả thật, theo như Mộc Anh thấy, cũng chả còn chỗ nào xứng hơn để gả con gái đi.
Chỉ là, Mộc Hàm Yên không để tâm, nàng ta cứ lần nào cha mẹ nhắc tới chuyện này cũng đều tìm cách trốn tránh.
Mộc Hàm Yên đưa tay vừa sửa sang trang phục Mộc Anh, vừa nói :
- Phụ vương, vừa rồi con qua Tống thăm dò một chút, sắp tới con sẽ để Thiên Sách toàn lực đột nhập phương nam.
- Toàn lực đột nhập?
- Đúng vậy, hiện tại Yên Tống sắp chiến tranh, Tây Kinh cũng vừa phá xong, dân cư hỗn loạn, rất dễ dàng trà trộn.
Chỉ cần làm tốt, chờ Yên Tống xong xuôi, ai thắng cũng được, chúng ta đã có người ở khắp nơi, thậm chí trong quân đội.
- Ài, chuyện này hay để Mộc Sinh đi làm, cũng để nó luyện một chút.
Mộc Anh vẫn muốn giao Thiên Sách phủ lại cho Mộc Sinh, tổ chức này quả thật rất khủng, như con dao hai lưỡi.
Con gái sớm muộn cũng phải gả chồng, Thiên Sách phủ phải bàn giao cho người thân nào đó của lão, Mộc Anh mới yên tâm nổi.
Mộc Hàm Yên cười đáp :
- Đại ca không thích hợp làm mật thám, hắn chỉ có thể làm tướng quân.
- Vậy con thấy có ai?
- Hiện tại không có a, chỉ có thể để nữ nhi đi làm.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chuyển Thiên Sách phủ cho ai khác.
Nàng tuy trẻ tuổi, nhưng suy nghĩ gần giống Kha lão, xem Thiên Sách phủ như đứa con của mình, ai cũng không muốn chuyển giao.
Chuyện kết hôn lại càng không muốn, Mộc Hàm Yên bấy lâu chả thấy ai hợp mắt cả.
- Ài, vậy con nhanh chóng tìm người đi.
Lại là tiếng thở dài.
Trấn Nam Vương quyền khuynh Kim Quốc, điều binh thượng triều chả bao giờ thở dài lấy một lần, đụng cô con gái này, gặp một lần thở ra đến vài lần.
Xem chừng khuyên nhủ thất bại, tối nay lại bị lão bà cấm cửa..