Tháng tư, trời nóng dần lên, có tiếng ve kêu đâu đó.
Trên đường phố trống vắng, đang có một kẻ đội nón lá lụp xụp chậm rãi di chuyển.
Hình tượng đầy phong trần như vậy, còn ai ngoài Phong ca? Nói theo kiểu tiểu thuyết chính là "hiệp khách phiêu lãng", còn nói thô thiển thì là ...!"không nhà sống dạt".
Còn nhớ, cũng một đêm ve kêu thế này năm trước, hắn bị nhóm sát thủ giấu mặt của Triệu Hanh đột nhập vào phủ đòi thủ tiêu, may sao chật vật thoát nạn.
Bây giờ nghĩ lại, bằng vào vài món công phu đang có, nếu lại có một đám như vậy tới gây sự, Phong ca hoàn toàn tự tin mình có thể đánh bẹp đối phương.
“Há há, có công phu, thật tốt.
Bây giờ có thằng nào muốn gây sự, cứ đến hết đây, ông sẽ ...”
Còn chưa đắc ý xong.
"Viu viu"
“A đù, thiêng như vậy!”
Lăng Phong toát mồ hôi, vôi xoay tròn người ném liền ra ba cây phi đao.
Đây là chiêu thứ ba Cô Hồn Hoặc Thần trong Thiên Ma Truy Hồn Đao, cũng là chiêu cuối trong quyển thượng mà Kha lão đưa cho.
Người dùng ám khí ngại nhất khi bị kẻ địch áp sát.
Cô Hồn Hoặc Thần chính là chiêu dùng ở phạm vi gần, phi đao bắn ra khắp nơi, nếu đạt đến trình độ tận cùng có thể cùng lúc phóng 81 cây mọi phương hướng, quanh thân thể kín kẽ phi thường không thể bị tiếp cận.
Yếu điểm của chiêu này là sức mạnh bị phân tán, chỉ thích hợp khi bị áp sát cần thoát ra.
Chỉ có một tiếng "keng" vang lên, hai cây còn lại xem ra đã trúng gì đó.
Nhân dịp kỷ niệm một năm ngày ăn hành, Phong ca lại được ...!tặng hành.
Đối phương xuất hiện bất ngờ, nhưng lực đạo không mạnh lắm.
Lăng Phong kịp ngả người ra sau, tuy vậy mặt nạ đã bị đối phương đánh rơi.
Kẻ kia lùi ra đứng trong tối, hình như đã bị thương, hỏi :
- Ngươi rút cục là ai?
- Đại ca, ta mới là người hỏi câu đó.
Lăng Phong suýt chút ngã ngồi.
Hắn căng người kiếm soát xung quanh, kẻ kia bị ăn phi đao mà vẫn đứng đó hỏi thăm đối phương, không loại trừ khả năng còn kẻ khác trợ giúp.
Xuyên không cũng một thời gian, Lăng Phong học được vài quy tắc.
Tỷ như không cực chẳng đã đừng có ngu mà solo, cũng không nên nói nhiều.
Nói chung đừng đem phim ảnh ra áp dụng.
Cái gì "tại hạ" "cô nương" "hạnh ngộ" “giao lưu” “nhà nghỉ” các loại từ ngữ khách sáo đều phải bỏ hết.
Lúc này từ sau lưng gã kia có hai bóng người xuất hiện.
- Haha, không hổ tổ trưởng Sói tổ.
Lăng Phong nhìn lại.
"Bùi Thiệu Huy?"
Kẻ vừa tấn công Lăng Phong không phải Bùi Thiệu Huy, mà là tên A Nhất, thủ hạ Nam phủ cùng nhóm với Lăng Phong.
Chỉ là kỳ quái, nhóm Lăng Phong do Phó Hằng đảm nhiệm, với nhóm Thiệu Huy không hề ưa nhau, làm sao A Nhất lại đi cùng Bùi Thiệu Huy?
- Lăng huynh đệ, đã lâu không gặp.
- Bùi mật sứ vẫn khỏe chứ?
- Lăng huynh đệ sao phải hóa trang? Nếu biết là ngươi, ta cũng không cần lo lắng bấy lâu làm gì.
Suýt chút nữa thì hại người mình.
"Người mình?"
Lăng Phong mỉa mai nghĩ thầm, nói :
- Phải không? Nếu biết Bùi mật sứ có nhiệm vụ ở đây, ta cũng không phải lo lắng làm gì.
Bùi Thiệu Huy bùi ngùi :
- Ài, còn nhớ lần nọ ta nói chứ? Tống đình đều không có gì tốt.
Ta nghe nói Lăng huynh đệ bị kẻ gian hãm hại đến nỗi chết ở đất Kim, nuối tiếc không thôi, còn định xong lần này tự tay tìm kẻ đó trả thù cho ngươi.
Chẳng ngờ ...
Bùi Thiệu Huy cũng không cho Lăng Phong nói đã giành tiếp :
- Bùi Thiệu Huy ta bằng hữu không nhiều, nhưng những kẻ ta từng nói chuyện cùng đều xứng anh hùng, làm sao đoản mệnh thế được.
Lăng Phong toát mồ hôi.
Cứ tưởng bản thân da mặt đã là dày, không ngờ gặp thằng này còn dày hơn.
Bùi Thiệu Huy tìm đến Lăng Phong là do A Nhất chỉ điểm.
Lăng Phong Tần Quyền mang mặt nạ ngày đầu tiên, có thể qua loa được A Tam, nhưng không thể qua mặt tất cả đơn giản như vậy.
A Nhất nghi ngờ Lăng Phong trà trộn.
Vốn gã là thủ hạ của Phó Hằng, nhưng Phó Hằng lại chọn A Tam, A Nhất liền chạy sang báo cho Bùi Thiệu Huy.
Bùi Thiệu Huy bỏ Tống theo Yên, bên dưới nhiều người nghi ngờ, đang muốn lập công.
Nghe nói phát hiện gian tế, đương nhiên mừng rỡ.
Chẳng ngờ hóa ra lại là Lăng Phong.
...
Thực ra, vụ việc của Bùi Thiệu Huy, Lăng Phong từng suy đoán rất nhiều.
Bùi Thiệu Huy bán đứng đồng đội, phản bội Mật Thám ty không sai.
Nhưng, có khi nào đó chính là ...!nhiệm vụ của hắn?
Nói tỷ dụ Bùi Thiệu Huy trá hàng, hắn là con bài được Mật Thám ty an bài vào nội bộ Yên Vương? Theo thuyết âm mưu mà nói, hoàn toàn có khả năng này.
Nếu là trá hàng, Bùi Thiệu Huy buộc phải làm gì đó phản bội Mật Thám ty trước.
Hoặc là, Bùi Thiệu Huy không phải được an bài trá hàng, mà là tự mình quyết định.
Cũng giống như Lăng Phong, ngẫu nhiên rơi vào Nam phủ, làm một “điệp viên hai mang”.
Nhân tiện nói, xưa nay trong nghề tình báo, “điệp viên hai mang” không đến thời điểm cuối cùng, ngươi căn bản không thể biết hắn thuộc phe nào.
Thậm chí, ngay cả lúc tưởng chừng mọi chuyện đã xong, công cáo thiên hạ người này chính là một điệp viên ưu tú của quốc gia, ngươi cũng không thể biết hắn thực sự theo ai.
Bởi vì vào lúc mấu chốt, biết đâu hắn đã đổi ý, còn sự thật thì ...!sống để bụng chết mang theo.
Cho nên, “hai mang” quan trọng nhất cũng không phải bản lĩnh ra sao, mà là vào lúc cuối cùng lựa chọn đúng phe thắng.
Chọn trúng thì thành anh hùng, chọn sai thì thành kẻ phản bội.
Chẳng qua, nếu muốn “hai mang”, Lăng Phong ít nhất phải liên lạc được về tổng bộ.
Bằng không, sau này trở về không có bất kỳ cái gì chứng thân.
Chẳng lẽ nói, “đại nhân, thuộc hạ lúc đó tình hình khẩn yếu, kẻ địch tứ bề, để bảo vệ mạng sống ...!à không đúng để thu thập tình báo tận trung báo quốc, thuộc hạ đành ...!phản bội.
Nhưng, chỉ là giả vờ mà thôi.”
Ai sẽ tin đoạn thoại đầy chính nghĩa này?
Trở lại chuyện cũ, Lăng Phong nghi ngờ Bùi Thiệu Huy ra sao, Bùi Thiệu Huy chắc chắn cũng sẽ nghi ngờ hắn y như vậy.
Nhưng xưa nay, phàm dân chơi “hai mang” đều luôn chơi một mình, tuyệt đối không chơi nhiều người.
Bởi như vậy là để kẻ khác nắm được thóp, về sau có muốn lật mặt cũng không lật được.
Lăng Phong không thể bước ra nói, “Bùi huynh, ngươi là phản thật hay giả vậy? Nói một chút anh em chúng ta hợp tác chơi” đi.
Lời này gặp thằng ngu thì mọi chuyện đại cát, gặp phải kẻ ngoan lạt, hoàn toàn có thể tương kế tựu kế.
Đã có gan “hai mang”, xác suất ngu đần lại không nhiều lắm.
Cho nên, Bùi Thiệu Huy và Lăng Phong, lúc này kể cả đang cùng phe cũng đã rơi vào tử cục.
- Lăng huynh đệ, người như ngươi, làm hộ vệ chẳng phải quá phí phạm tài năng sao?
- Ta cũng thấy thế.
Không nghĩ Bùi mật sứ mắt sáng như đuốc, cũng nhìn ra tài năng của ta.
Bùi Thiệu Huy ho khan :
- Khụ, khách sáo, khách sáo thôi.
- Bùi mật sứ lại có cao kiến gì?
- Dù sao cũng là người quen, sang nhóm của ta, thế nào?
Lăng Phong suýt ngả ngửa.
Trước kia Bùi Thiệu Huy là Đô mật sứ, Lăng Phong là Tổ trưởng, chỉ hơn kém nhau một bậc.
Nhưng một bên Hà Bắc, một bên kinh thành, coi như ngang hàng.
Bây giờ phản cũng đã phản rồi, gã kia vẫn đòi làm boss.
Nhưng Lăng Phong cũng thầm suy tính.
Bùi Thiệu Huy nói ra lời này, thì có 6 phần thằng này đã ...!phản thật.
Lăng Phong giả vờ ung dung :
- Tốt như vậy sao? Vừa rồi phu nhân gặp riêng ta, cũng có hứa hẹn ...
Bùi Thiệu Huy hơi giật mình hỏi lại :
- Hứa hẹn điều gì?
- Điều này ...!phu nhân căn dặn không thể nói ra.
Bùi Thiệu Huy lập tức thay đổi thái độ :
- Lăng huynh đệ, lần nọ ngươi làm sao thoát khỏi tay người Kim?
Lăng Phong thoải mái nói :
- Đánh ngã tướng quân, khống chế quận chúa.
Bùi Thiệu Huy liền nhếch mép khinh khỉnh.
Tướng quân thì gã không chắc người nào, nhưng quận chúa ở trại Kim nọ gã biết là ai.
Bản tư liệu Nguyệt Dung xem được về Mộc Hàm Yên chính do Bùi Thiệu Huy chuẩn bị.
Mộc Hàm Yên chỉ vừa bắt đầu để ý đến đất Tống vài tháng trước, nhưng chừng đó cũng đủ làm Đô Mật sứ Hà Bắc như Bùi Thiệu Huy ăn thiệt thòi mấy lần.
Gã nghĩ Lăng Phong đang bốc phét.
Lúc này, có ai đó cất tiếng :
- Giảo hoạt như vậy, giữ cũng không có gì dùng.
Kẻ này từ đầu đứng trong tối không rõ mặt, Lăng Phong khả năng nhìn hơn người cũng chỉ thấy quen quen như đã gặp đâu đó, nhất thời không nhớ ra.
Lúc xẩm tối căng sức ra đỡ Thành Bích và Đại Đao, tuy không bị thương nhưng thần thức đã yếu đi nhiều.
Nhớ đến Thành Bích, Lăng Phong đột nhiên nhận ra kẻ trong tối kia.
Triệu Diễn, Thế tử "vừa khỏi bệnh điên", có chủ ý bệnh hoạn với Như Ý tiểu thư.
Xem ra Bùi Thiệu Huy đang tính ôm chân của vị Thế tử này.
Bùi Thiệu Huy không để Lăng Phong nghĩ nhiều, nói :
- Lăng huynh đệ, ta tuy rất muốn thu nhận ngươi, tiếc là chủ nhân không yêu thích, đắc tội rồi.
Tất cả lên.
Vài bóng người phía sau nhảy lên.
Phong ca lại là ai? Làm sao có thể để đối phương ức hiếp dễ như vậy?
Hắn ngay lập tức ...!xoay người chạy.
Kỳ thực Lăng Phong ngay lúc Triệu Diễn nói câu đầu, hắn đã có ý định đánh úp Bùi Thiệu Huy, dù sao kẻ kia từng hại hắn suýt chết ở Kim.
Hắn cảm thấy Bùi Thiệu Huy cũng không mạnh lắm.
Chỉ tiếc chưa kịp động thủ thì ở đâu một loạt các thể loại "đánh úp" khác xuất hiện trước.
Triệu Diễn nhìn thấy cảnh này, khinh thường nói :
- Hừ, hắn nhát gan như vậy.
Ngươi còn muốn thu làm gì?
Bùi Thiệu Huy cười nịnh nọt, nhưng gã lại cảm giác có gì không đúng.
Lăng Phong dĩ nhiên không chạy thật, hắn vừa bước đến bước thứ hai đã vung tay ra sau.
"Viu viu"
"Aa"
Vài tên xấu số trúng chiêu.
Triệu Diễn lúc này mới phải giật mình đôi chút.
Nói sao, Âm Hồn Bất Tán tư thế xoay người ra sau, không chạy quay lưng làm sao mà ném?
Cái này chính là, nhằm lúc kẻ địch khinh thường phát huy tối đa sức mạnh.
Đối với dân dùng ám khí, những tiểu tiết tâm lý là tối quan trọng, không hẳn cứ to khỏe xông vào là thắng.
Có điều, vừa chạy thêm hai bước, Lăng Phong cảm nhận được một luồng sức mạnh khác hẳn sắp phủ xuống đầu mình.
Ngoài ra, còn khí khí tức rất nhiều người tiếp cận.
“M* nó, là địch hay bạn?” Lăng Phong không khỏi thầm chửi tục.
Chỉ e là địch.
Lăng Phong còn chưa kịp đi chơi thanh lâu Đại Danh, căn bản không có bạn.
Từ từ, lời này có điểm không đúng.
Kết bạn cũng không cần phải đi thanh lâu chứ? Ài, cũng là truyện yy trước nay luôn biên như thế, làm Phong ca sai lệch tư tưởng..