Trở lại căn miếu hoang.
Căn miếu lụp xụp này, cả chục năm chả ai ngó tới, chỉ nhoáng cái đã tập trung ba siêu cấp "cường mỹ nữ", đáng ra cách đó vài đoạn còn có một Lăng Vân, chỉ tiếc không tham dự được.
- Lăng Phó sứ, thật tiếc cho huynh.
Chỉ sợ vừa lập công lại sẽ phải hy sinh vì nhiệm vụ.
- Cô muốn nói cái gì nữa đây? - Lăng Phong bất mãn hỏi lại.
Nữ tử nọ là Mộc Hàm Yên, Kim Quốc Thiên Sách Nội thần.
Chỉ là, Lăng Phong từ lúc nào xưng huynh muội với nữ tử họ Mộc này?
Xung quanh một đám nam nhân nhìn Lăng Phong đầy vẻ ghen tỵ.
Nguyệt Dung dáng chuẩn lung linh, Thành Bích phong tư trác tuyệt, còn vị mới tới kia thì gần như tiên nữ giáng trần.
Các "quý ngài" ở đây đánh nhau bở hơi tai, trong đó không thiếu phần muốn thể hiện với mỹ nữ, rút cục chả ai để ý.
Trong khi thằng nhãi kia cứ đứng một chỗ, ngơ ngơ ngác ngác, thế quái nào ba phương mỹ nữ đều tranh giành hắn.
Quả nhiên xã hội vẫn quá bất công, người lao động không đươc trả công thích đáng, yêu cầu cách mạng đã đến lúc gấp gáp.
Bị địch ý khắp nơi bao trùm, Lăng Phong mồm miệng méo xệch.
- Các huynh đệ, ta cũng không biết đây là chuyện gì nha.
Chắc ...!do kịch bản đi.
Mộc Hàm Yên cười duyên :
- Huynh nói đúng đó, đều do kịch bản.
Chỉ là, nghe nói huynh còn chưa kết hôn? Vậy đi, để muội an táng hai mỹ nữ kia bên cạnh huynh nha, nhân gia nghe còn ghen tỵ đó.
Lăng Phong không đáp.
Nữ tử này lần nào nói chuyện cũng cái kiểu không sờ thấy đáy, hắn không đoán ra ý tứ của nàng ta, cũng chẳng có hứng trêu đùa nàng ta, không muốn nói gì.
Trong lúc Mộc Hàm Yên đang nói, từ sau lưng nàng ta từ từ xuất hiện ba người.
Nhìn thấy ba người này, Thành Bích liền lộ vẻ mặt nghiêm túc :
- Thiên Nhẫn giáo?
Mộc Hàm Yên cười đáp :
- Ý, quả nhiên là phu nhân, muội rất tò mò xuất thân của tỷ đấy, có thể vừa nhìn đã nhận ra.
Phu nhân, lời đề nghị của ta, phu nhân đã nghĩ lại chưa?
- Không bao giờ.
Lúc này, Lăng Phong lại chẳng có sức lực đi suy xét xem Thành Bích và Mộc Hàm Yên đề nghị nhau cái gì.
Cả người hắn đang căng cứng, tay nổi gân xanh, mắt đỏ ngầu.
Một trong ba kẻ vừa đi ra đã nhằm thẳng Lăng Phong công kích thần lực.
Cái tên Thiên Nhẫn giáo Lăng Phong từng nghe qua.
Lúc nhận chức Mật sứ Bắc Kim, hắn từng đọc không ít hồ sơ về Kim Quốc, trong đó có vài dòng về Thiên Nhẫn giáo.
Tin tức về Thiên Nhẫn giáo dù vậy vẫn rất ít ỏi.
Chỉ biết giáo này hoạt động vô cùng bí mật, lực lượng rất ít khi lộ diện, thậm chí tin tức còn mù mờ hơn cả Thiên Sách phủ.
Hồ sơ trong tay Lăng Phong chỉ ghi chung chung, nói rằng tổ chức này được triều đình Kim bảo trợ, thậm chí do chính triều đình dựng lên.
Dù là một "giáo" nhưng bản chất khác hẳn Toàn Chân giáo hay Phật giáo ở Tống, không còn là tôn giáo đơn thuần, ngược lại dính líu rất nhiều đến chính trị Kim Quốc.
Nhưng hồ sơ lại không hề đề cập đến cao thủ trong Thiên Nhẫn mức độ ra sao, có lẽ Thiên Nhẫn giáo chưa đặt chân vào Tống bao giờ, không có nguồn tin để thu thập.
Lăng Phong đang bị uy áp của đối phương đè xuống, phải căng người ra chống đỡ, thậm chí dốc hết cả thần lực ra, đây là lần đầu tiên hắn bị yếu thế về thần lực đến thế này.
Đối phương ngược lại chỉ bình thản nhìn Lăng Phong.
Lăng Phong toát mồ hôi, sắp không chịu nổi.
Thành Bích quay qua thỏa thuận với Nguyệt Dung :
- Chúng ta tạm thời phải liên kết lại.
Nếu không, tất cả đều chết ở chỗ này.
Nguyệt Dung không nói gì, nhưng ý tứ cũng như vậy.
Dù sao, trong danh sách của Mật Thám ty, Thiên Sách phủ là ngoại địch, đã đánh là đối thủ một mất một còn.
Còn Nam phủ, tuy cũng xung đột, nhưng ít nhiều mới xuất hiện, hơn nữa là đồng tộc nhà Tống, về sau thắng bại phân xong có thể sáp nhập vào nhau.
Mộc Hàm Yên nói :
- Phu nhân, tỷ lại chọn sai rồi đó.
Cuộc đời của tỷ, đều là chọn sai.
Thành Bích bị chạm vào nỗi đâu, lạnh giọng :
- Tiểu nha đầu, ngươi im cho ta.
Mộc Hàm Yên nhoẻn miệng cười, giống như đang xem hài kịch.
...
Hai năm.
Từ một kẻ đói khổ, không chút võ công, không có tư chất, Lăng Phong hiện tại có một bộ Trường quyền, một bộ Phi đao, hai bộ thân pháp tùy ý chạy nhảy, thậm chí sắp đạt được mức độ "đạp không" truyền thuyết.
Tốc độ này tính ra đã rất "khủng bố".
Chỉ tiếc, Lăng Phong khởi đầu quá muộn.
Lúc này hắn chỉ hận đầu thai sớm một chút, tốt nhất từ lúc mới sinh ra, như vậy có khi bây giờ đã là đại cao thủ.
Trên bãi đất trống hỗn chiến đang xảy ra, tiếng đao kiếm hô hét loạn xạ.
Tạm thời có ba cặp nổi bật nhất.
Đại Đao, người cầm côn phe Mật Thám ty và Lăng Phong.
Mỗi người đối đầu một trong ba cao thủ Thiên Nhẫn.
Đại Đao trong mắt Lăng Phong rất mạnh, nhưng chỉ ngang ngửa đối phương.
Người cầm côn bên Mật Thám ty không ngờ cũng rất lợi hại, đang bất phân thắng bại.
Cặp Lăng Phong hai bên chỉ đứng yên nhìn nhau, nhìn bề ngoài yên tĩnh nhất thực tế lại vô cùng căng thẳng.
Đối thủ của Lăng Phong mặc trường bào tím xám, phủ dài từ cổ đến tận chân, một tay cầm trượng, đầu trượng hình trảo năm ngón.
Khuôn mặt gã vuông vức, mắt sâu thâm trầm, trên trán có một hình xăm màu tím không rõ hình thù.
Có lẽ nhờ hình xăm này Thành Bích mới đoán đối phương là người Thiên Nhẫn giáo.
Chưa đến một khắc thời gian Lăng Phong đã biết mình thua chắc.
Oái oăm thay, thần lực một khi "đặt bài ra đánh" chỉ có đánh đến cùng, không thể dừng được.
Bình thường mà nói, cao thủ dùng thần chỉ xuất hiệu ứng bổ trợ cho chiêu thức tay chân, rất ít khi đem luôn ra so nhiều ít.
Đây là cách trần trụi hạ đẳng nhất, cũng tổn hại nhất.
Trừ khi bọn họ tự tin trong một chiêu đánh bại luôn đối phương, nếu không kéo dài bao nhiêu cả hai tổn thất bấy nhiêu, song phương đều chả lợi lộc gì.
Cái khác mất đi còn ăn uống bổ sung được, thần lực thì phải tích góp từng chút một.
May cho Lăng Phong, đám sát thủ đi cùng Mộc Hàm Yên đã bị phe Nam phủ và Mật Thám ty quấn lấy, nếu không hắn không thể đứng yên một chỗ mà thi triển.
Thành Bích đứng cạnh Lăng Phong, nàng ta đang âm thầm hối hận.
Mấy ngày trước Mộc Hàm Yên xuất hiện ở Hà Bắc, Thành Bích tuy nghi ngờ nhưng chỉ đến gặp mặt dò xét thái độ, cũng chính là đêm Lăng Phong đụng Ngân Diện.
Mộc Hàm Yên lúc đó tỏ vẻ khiêm nhường, nói phái đoàn Bắc Kim sang Yên bàn bạc chuyện hợp tác, cô ta chỉ đi theo "vui chơi thăm thú", khiến Thành Bích lơi lỏng theo dõi, cũng có chút khinh thị.
Không nghĩ đến, tiểu nha đầu kia đi chơi đem cả đội hình này theo, còn phục kích ngược lại Thành Bích ngay trên sân nhà của nàng.
Thành Bích cũng luyện thần, nhưng nàng không có ý định giúp Lăng Phong.
Nàng đang quan sát Đại Đao, chỉ cần Đại Đao thắng thế, nàng sẽ tìm cách cũng gã thoát ra.
Đám thủ hạ coi như bỏ, Lăng Phong cũng không ngoại lệ.
Mộc Hàm Yên giống như nhìn ra tâm tư Thành Bích, cười nói :
- Thành Bích tỷ tỷ, bây giờ trong thành đang rất loạn, tỷ ở lại đây đi thôi.
- Ý Hàm Yên muội muội là gì?
Mộc Hàm Yên ngước đầu ra vẻ tính toán, nói :
- Có lẽ giờ này Triệu Diễn đã chết, Triệu Hanh đang ổn định thế cục rồi.
Thành Bích hơi run, chuyện lớn như vậy, thủ lĩnh Nam phủ như nàng lại không hề hay biết.
Mộc Hàm Yên lại nói :
- Tỷ cũng không cần lo lắng nữa.
Từ giờ, chuyện Nam phủ giao lại cho muội là được.
- Ngươi giúp Triệu Hanh?
- Tiện tay thôi.
Mộc Hàm Yên hơi nghiêng đầu bâng quơ.
- Thật không ngờ, tuổi nhỏ mà dã tâm lớn như vậy.
Mộc Hàm Yên nhoẻn miệng cười nói :
- Hihi, muội chỉ tình cờ biết kế hoạch của hắn.
- Hừ, chuyện hôm nay cũng "tình cờ" đi.
- Ý, tỷ nói đúng rồi.
Muội biết trong thành hôm nay có binh biến, đành kiếm cớ đi tránh một chút, không ngờ lại gặp tỷ ở đây.
Thành Bích trầm xuống, nhìn thiếu nữ trước mặt, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác "ghê sợ".
Tránh, tránh đi đâu không đi lại đến cái miếu này?
Thành Bích bấy lâu tự tin vào mình, nhưng gặp phải Mộc Hàm Yên, nàng mới biết đâu mới là đẳng cấp.
Cùng là nữ nhân với nhau, lại từng trải hơn, nhưng Thành Bích không cách nào phán đoán nổi tâm tư của tiểu nha đầu 18 tuổi kia.
Cũng khó trách Lăng Phong gọi nàng ta là "yêu nữ".
Lúc này, Lăng Phong đang toát mồ hôi đứng không vững.
Thần lực của Lăng Phong chưa chắc ít hơn đối phương, nhưng kinh mạch của hắn lại thua kém, có dấu hiệu quá tải.
Trong võ lâm thượng tầng, luyện thần là một thú vui tao nhã và cao sang, dùng thể hiện đẳng cấp thì được, đem ra đánh đấm thì sát thương lại chả bao nhiêu.
Lăng Phong bấy lâu cũng chỉ đem ra "nhìn lén" nữ nhân tắm rửa, thi thoảng gây choáng, gần như chả giết nổi ai, không khác gì thứ vô dụng.
Thực tế, trong võ lâm cũng lưu truyền, luyện thần chẳng qua bị thất truyền, sức mạnh thực sự của nó không hề tệ như hiện tại.
Đời thực không có chỉ số sức mạnh, cũng không phân chia cảnh giới cái gì "Đấu Thánh" "Đấu Đế", cho nên hiện tại luyện thần tuy không có uy lực, nhưng vô hình trung lại trở thành một loại thước đo đẳng cấp.
Nghĩa là, ra đường cứ đụng kẻ nào dùng thần lực, người ta mặc định kẻ đó là cao thủ.
Bởi luyện thần cần tinh khí dồi dào tích hàng chục năm, còn cần ngộ tính và cơ may.
Dù chăm chỉ cần cù bao nhiêu, đầu óc kém cỏi, số mạng xui xẻo, những thể loại này không bao giờ luyện thần nổi.
Lăng Phong nam chính của chúng ta, chính vì thế cũng được xem là cao thủ.
Chỉ là, cao thủ hiện đang máu rỉ ở miệng, nhìn chằm chằm đối phương đầy bực bội.
Lăng Phong không hiểu vì sao tên khùng này chọn mình.
Kẻ kia vừa bước ra, chả thèm chào hỏi ý kiến gì đã nhằm ngay Lăng Phong tấn công.
Đã thế không khác gì kẻ thù ba đời gặp lại, không cho Lăng Phong đường lui nào.
Lăng Phong đang chăm chỉ luyện thông Bát mạch, kinh mạch cũng coi như dần dần tạm vững.
Nhưng đó là kinh mạch để tải khí.
Còn kinh mạch để tải thần lực, thì Phogn ca ngay cả tên cũng không biết.
Lúc này Lăng Phong như quả bóng, thần lực bị kích phát cứ thế tuôn ra, hắn muốn ngăn cũng không ngăn được.
Ngay lúc Lăng Phong tưởng như sắp nổ tung, dị biến phát sinh..