Nếu Tô Châu có Thái Hồ, vậy Giang Ninh lại có Tần Hoài.
Dọc sông Tần Hoài có thể chia làm hai phố.
Hướng Tam Sơn Môn là phố Ô Nê, hướng ngược lại về Chính Dương Môn gọi Ô Y.
Tuy chỉ khác nhau có một chữ, môi trường lại khác biệt rất lớn.
Ô Y, đó là nơi thanh lâu hoa phường tọa lạc, quan to quý nhân đêm đêm ghé chơi, thương gia giàu có xây dựng phòng xá.
Còn Ô Nê, lại là chỗ nghèo khổ, rác rưởi phế thải khắp nơi đều có, một khi mưa to thì trôi nổi trên mặt nước.
Hai bờ sông chủ yếu là thuyền dân, nhà cửa thấp bé, đường đi lối lại quanh co, tam giáo cửu lưu, bọn lưu manh, dịch phu, dân nghèo khổ đều có.
Nói vậy không có nghĩa chỉ ở Ô Y mới có chỗ vui chơi.
Tiền nào của đó, ngươi muốn "chơi" ở Ô Nê hoàn toàn có thể, chẳng qua dịch vụ sẽ bình dân hơn, “xấu xấu bẩn bẩn” hơn.
Ở một nơi tục khí lan tràn như vậy, lại có một ngôi chùa rất lớn tọa lạc.
Trước kia nếu nhắc đến chùa chiền Giang Nam, thì có Đại Lâm Tự và Đại Báo Ân Tự.
Chỉ tiếc Đại Lâm tự nay đã không còn, chỉ còn Đại Báo Ân Tự.
Nguyên cớ gì lại có Đại Báo Ân Tự, vậy phải nói một chút về hơn 600 năm trước.
Theo chính sử của thế giới này, Minh Thành Tổ Chu Lệ là một ông vua lỗi lạc.
Tuy vậy, có một vết nhơ trong cuộc đời ông ta, đó là giết anh giết cháu cướp ngôi xưng đế.
Bởi vậy ông ta có minh quân đến đâu vẫn bị đời sau phê phán là kẻ độc ác, vì ngai vàng quên cả tình thân.
Thế nhưng theo dã sử, nguyên nhân khiến Chu Lệ cướp ngôi Chu Xán lại rất hợp lý.
Đó là Chu Lệ căn bản không hề có chút máu mủ với Chu Xán.
Đại Báo Ân Tự này do chính Chu Lệ sau khi lên ngôi cho xây dựng, lấy lý do muốn báo hiếu, nhưng là báo hiếu với "vị nào" thì không ai biết.
Chu Xán Chu Lệ khởi binh từ Sơn Đông, nếu có báo hiếu thì cũng nên xây chùa ở Sơn Đông mới phải, cớ gì lại cho xây ở Giang Nam?
Người ta đồn rằng, bên trong Đại Báo Ân Tự có một cấm địa, nơi đó không phải để xá lợi của Phật hay bí kíp võ công gì, mà là cất chứa bí mật thân phận thực sự của Thành Tổ Chu Lệ, cùng không ít chuyện động trời của 600 năm trước.
Lúc này, trước đại điện Đại Báo Ân Tự, một cái lư hương bằng đồng cực lớn đang bốc khói sương nghi ngút, nam nữ tín đồ cạnh đó đang hối hả cầu bái.
Xem ra ai cũng có mục đích, có sở cầu, cũng không biết Phật Tổ có thể thỏa mãn hay không.
Lăng Vân mặc một bộ đồ màu xám rất đơn giản, nhưng làn da trắng nõn vẫn khiến vẻ đẹp thêm thanh tú.
- Đại sư, tiểu nữ có lễ.
- Thí chủ, tiết Vu Lan đã qua rồi.
Không biết thí chủ ghé Báo Ân tự là để cầu phúc, báo hiếu, hay để ...!cầu duyên?
Trả lời nàng là một nhà sư mặc cà sa màu đỏ sẫm, có điểm hơi quá lộng lẫy so với quy định.
Tiết Vu Lan của nhà Phật trùng với Trung nguyên địa quan xá tội của Đạo giáo, người ta cúng tế báo hiếu cha mẹ tổ tiên.
Có điều, nghe nói khởi nguồn của lễ này không chỉ đơn giản như vậy, mà liên quan đến một nghi thức siêu độ vong hồn thời cổ đại nào đó.
Nói cho cùng, tháng 7 tháng 8 là tháng âm binh, ngày nào cũng phải cúng bái.
Lăng Vân ngập ngừng đáp :
- Tiểu nữ muốn ...!cầu phúc cho người thân.
Hôm đó biết tin Lăng Phong trọng thương, Lăng Vân ngất đi cả nửa ngày.
Từ Nguyên lo lắng chạy đông chạy tây tìm đại phu, ngoài mồm còn liên tục nói Lăng Vân đừng quá lo lắng, còn nói sẽ cho người đi đến Đức Châu nọ hỏi thăm.
Kỳ thực trong lòng Từ Nguyên vui như trẩy hội.
Gã chỉ tiếc là, không biết thằng nào đâm tay nghề lại quá kém đi, đáng ra phải đâm thẳng tim cho chết ngay tại chỗ mới tốt.
Lăng Vân vừa tỉnh lại, liền quyết định tới chùa cúng bái cầu an lành cho Lăng Phong.
- A-di-đà-Phật, thí chủ tựa hồ có chuyện trong lòng, nếu đã gửi lòng tin vào Phật pháp, vậy cũng không cần tự đè nén.
- Ta ...?
Nhà sư kia giọng điệu cổ quái :
- Thí chủ xem ra muốn ...!cầu duyên đi.
Lăng Vân người hơi run lên, nhà sư đã tiếp tục thở dài :
- Ài, thiện tai, lại một đoạn nghiệt duyên ...
Ngươi nói không biết vô tình hay cố ý, nhưng người nghe lại hữu tình.
Chẳng lẽ Phật nhãn quả thực cao thâm đến vậy, có thể nhìn ra tình cảm nghiệt ngã của mỹ nhân.
Lăng Văn không khỏi tự hỏi, liệt Phật pháp có giúp được nàng hay không?
Lăng Vân trong lòng lộp bộp, không khỏi ngước mắt nhìn nhà sư kia.
Dung nhan xinh đẹp đến động lòng, khiến muôn người muốn nâng niu.
Trước vẻ đẹp của Lăng Vân, ánh mắt của nhà sư kia đột nhiên hiện vẻ tham lam, rất nhanh biến mất.
...
Bên ngoài đại điện.
Từ Tử Lăng vẫn một bộ khoanh tay ôm kiếm, kể ra Lăng ca cũng rất có tác phong chuyên nghiệp của vệ sĩ, đã nhận việc là làm đến nơi đến chốn.
Từ ngày phát hiện cây Dịch Thủy Hàn của Cao Diệp, Từ Tử Lăng vẫn liên tục bám lấy mà than vãn.
Lần này vẫn vậy :
- Dịch Thủy Hàn Kiếm trong võ lâm được xếp vào Thập Đại Danh Kiếm, rơi vào tay ngươi lại thành sắt vụn.
Thật là quá uổng phí.
Cao Diệp vẫn im lặng, tay bất giác giữ chặt bọc kiếm.
Chu Tiểu Xuyên mới đến, không biết chuyện danh kiếm này, liền tò mò hỏi :
- Thập Đại Danh Kiếm kia là chuyện gì vậy?
Từ Tử Lăng bị hỏi trúng sở trường, vênh mặt nói :
- Danh kiếm trong thiên hạ, quá nửa đều là kiếm do Âu Dã Tử thời Xuân Thu chế ra.
Chỉ là còn lại trong giang hồ không mấy cây, danh tự nói ra các ngươi cũng không biết.
Mấy đứa Chu Tiểu Xuyên gãi đầu, không biết mới hỏi thôi.
- Kiếm của công tử có nằm trong Thập Đại Danh Kiếm không?
Từ Tử Lăng bên thân có một cây bảo kiếm Tần Quyền từng thèm thuồng, tên Quân Tử Kiếm.
Trong giới chơi kiếm, đều biết cây Quân Tử Kiếm này không đơn lẻ, mà còn có đôi.
Một là Quân Tử Kiếm, còn một là Thục Nữ Kiếm.
Một cho nam, một cho nữ.
Thậm chí đi kèm hai cây kiếm này có hẳn một bộ kiếm pháp để tu luyện cùng nhau, chỉ tiếc không rõ đang nằm trong tay ai.
Bản thân Từ Tử Lăng cũng chỉ có kiếm, còn bí kíp thì không.
Từ Tử Lăng đắc ý nói :
- Kiếm của ta tuy không nằm trong Thập Đại Danh Kiếm, nhưng đặc biệt được thần tiên luyện chế qua.
- Thần tiên? Thật sự có thần tiên sao?
- Đương nhiên!
Từ Tử Lăng cười sảng khoái, còn mang theo vẻ đắc ý.
Chu Công Cẩn bỗng vỗ đùi, cười nói :
- A, ta nhớ ra rồi.
Mấy ngươi ngươi quên sao? Hồi còn ở Vĩnh Lạc, chẳng phải đươnng gia cũng từng nhắc tới thần tiên sao?
Lưu Bá Huy hùa theo :
- A, phải nha.
Là ...!à, Thần Cung.
- Thần Cung? Các ngươi mà cũng biết Thần Cung?
Chu Công Cẩn đắc ý nói :
- Không chỉ biết, hôm đó bọn ta còn gặp một nữ tử Thần Cung nữa.
Nàng ta, nhớ lại quả thật là như thần tiên.
Xuất hiện che mặt thôi đã khiến bọn ta hít thở không thông.
Còn võ công chắc cũng rất cao, ngay cả Hổ đại ca cũng phải sợ hãi.
- Còn gặp mặt?
Từ Tử Lăng không khỏi kinh ngạc, nhưng lập tức không tin.
Từ Tử Lăng là đệ tử đắc ý của Hoa Sơn Kiếm Tông, chuyện trong võ lâm vi vậy biết một chút.
Chuyện võ lâm trong tầng lớp bình dân hầu như không mấy người biết.
Chỗ này không phải thế kỷ 21, có truyện Kim Dung cho mọi người cùng đọc.
Hơn nữa, cái võ lâm của Kim Dung cũng là do ngài ấy dựa trên vài câu chuyện mà hư cấu thêm mà thôi, thậm chí sai lệch rất nhiều, không thể xem là quy chiếu.
Cho nên, tin tức võ lâm đặc biệt là tin tức cao tầng, đừng nói là bình dân, mấy bang phái kiểu Diêm bang cũng chưa chắc rõ.
Còn tầm cỡ 2 chữ “Thần Cung”, thì ngay gia gia Từ Tử Lăng, hay sư phụ chưởng môn Hoa Sơn của hắn, đều là cao thủ trong cao thủ cũng không rõ ràng, làm sao đám Lăng Phong lại còn gặp mặt, cơ bản là không có khả năng.
...
Lúc này, bên trong Đại Báo Ân tự.
Có tiền có quyền thì hưởng đãi ngộ, cái khái niệm này ở chỗ nào thời nào cũng đều như nhau, liền ngay chùa miếu cũng không ngoại lệ.
Đơn cử lấy ngay Đại Báo Ân Tự mà xem liền thấy, dân chúng bình thường tới dâng hương đều ở đại điện, nhưng phu nhân tiểu thư nhà quan lớn phú gia tuyệt nhiên không thấy ở chỗ này.
Bọn họ đều được an bài ở chỗ riêng.
Trong gian nhỏ riêng cho quý nhân, lúc này chỉ có hai người, Lăng Vân và nha hoàn Tiểu Tinh.
Tiểu Tinh từ sau sự kiện kia đã biết hối lỗi, ít nói hơn trước.
Lăng Vân tuy tức giận, nhưng phạt quỳ một ngày xong nàng cũng không nỡ đuổi Tiểu Tinh đi.
Dù sao hai người cũng đã là tỷ muội chục năm nay, tình cảm thân thiết.
Nàng nghĩ Tiểu Tinh bị Từ Nguyên lợi dụng cũng vì nghĩ cho nàng mà thôi.
Lăng Vân chắp tay nhắm mắt lẩm nhẩm gì đó, thân hình còn khe khẽ run rẩy.
Thiên Sát Cô Tinh?
Mệnh của nàng chẳng lẽ thực sự là tuyệt mệnh hại người kia? Nếu không, vì sao nàng vừa nhớ nhung đến hắn, hắn liền gặp chuyện không may?
Nàng phải làm sao đây?
Nàng còn tưởng chỉ cần tránh xa hắn, vận rủi sẽ không đến, thế nhưng ...
Lăng Vân trong lòng rối bời.
Mệnh nàng là do đạo sĩ phán ra.
Nàng lại chạy đến chùa bái xin Phật.
Nàng cũng chẳng biết như vậy là đúng hay sai, có gây nghiệp chướng gì hay không? Nàng lúc này chỉ biết, chỉ cần Lăng Phong sống, ai muốn nàng làm gì cũng được ...
Quỳ lạy được một lúc, Lăng Vân bắt đầu phát giác có gì không ổn.
- Tiểu thư, muội thấy ...
"Bịch"
Nha hoàn Tiểu Tinh sau lưng bỗng lung lay té ngã trên mặt đất.
Lăng Vân đầu óc choáng váng, toàn thân mềm nhũn không một tia khí lực.
Nàng nhìn về phía lư hương giữa điện, bất giác nhớ đến tên hòa thượng hơi lố lăng ban đầu mà rùng mình.
Là một nữ nhân đi đây đi đó nhiều, trong đầu nàng lập tức toát ra một ý nghĩ.
Chẳng lẽ kia là mê hương?
Lăng Vân không kịp nghĩ thêm gì nữa, nàng dần ngã sóng xoài ra sàn.
Trong lúc mơ màng, nàng chỉ kịp thấy không phải một, mà là tận hai người từ sau tượng Phật đi ra.
.