Cùng lúc.
Bên trong kinh thành, dưới mật thất đầu não Mật Thám ty.
Kha lão đọc một xấp tình báo các nơi gửi về, trầm giọng nói :
- Gần đây lại rộ lên tin đồn về kho báu Chu Công sao? Chu Thông, ngươi cử thêm nhân thủ tìm hiểu một chút.
Nếu có thể, thì chúng ta dùng luôn nó làm mồi nhử, dẫn dụ vài kẻ giấu mặt xuất hiện.
Mấy đám phản tặc kia, luôn luôn thiếu tiền, chắc chắn có hứng thú với kho báu.
- Vâng, đại nhân.
Cảnh Dương cũng có mặt, liếc hỏi :
- Kho báu Chu Công? Đại nhân nói là Đế lăng của Minh Chu Xán?
- Ừm.
- Kha lão gật gật đầu.
Cảnh Dương lại hơi khó chịu.
Trong hai Phó Chỉ huy sứ ở Mật Thám ty, Cảnh Dương thường phụ trách những vụ việc liên quan đến phản loạn dân biến các loại.
Trong khi Chu Thông, lại hay được Kha lão giao những vụ có chút “ma quái kỳ lạ”, kiểu giang hồ võ lâm một chút.
Vốn ban đầu Cảnh Dương còn lấy đó làm tự đắc.
Vì gã cho rằng như vậy tức là gã có khả năng hơn, cho nên mới phải lo chuyện “đại sự” như phản loạn.
Nhưng thời gian gần đây, không hiểu sao gã lại thấy, mấy vụ án kỳ quái kia mới là trọng điểm mà Kha lão muốn tra.
Vì ngay cả vụ phản loạn lớn như Yên Vương, Kha lão cũng ném cho Cảnh Dương rất nhanh gọn, thậm chí gã báo cáo lão cũng không hỏi han gì nhiều.
Lại nghe Kha lão nói :
- Sắp tới có sứ đoàn đi Kim, lần này Thánh Thượng đặc biệt chỉ thị.
Cảnh Phó sứ, ngươi phụ trách một chút.
- Vâng.
Cảnh Dương chắp tay, chút khó chịu vừa rồi đã tan biến.
Gã nghĩ, mặc kệ Chu Thông có được giao vụ kỳ quái thú vị ra sao, Cảnh Dương gã làm đều là liên quan đến ý tứ Thánh Thượng.
Về sau Kha lão nghỉ hưu, Thánh Thượng căn bản không biết Chu Thông là ai, còn không phải là Cảnh Dương gã sẽ làm boss?
Cảnh Dương nhớ ra gì đó, nói :
- Lão Chu, lần trước nói điều tra Lăng gia và thân phận Phi Long, có gì hay không?
- Vẫn chưa.
Chu Thông bình thản.
Thực ra, cho dù có, y cũng sẽ không nói cho Cảnh Dương.
Mỗi người một việc, Kha lão đã giao cho Chu Thông, Cảnh Dương ngang cấp không có quyền trực tiếp hỏi.
Cảnh Dương lại hỏi Kha lão :
- Đại nhân, có chuyện này hạ quan vẫn luôn canh cánh.
Phi Long là con của Lâm thị.
Mà Lâm Canh năm đó liên quan đến bản án kia.
Cứ để hắn trong tổ chức, liệu có khiến Thánh Thượng nghi ngờ chúng ta hay không?
Kha lão nói :
- Chỉ cần không để ai cũng biết, chỗ Thánh Thượng không có vấn đề.
Cảnh Dương vẫn không chịu để yên, tiếp tục phân tích :
- Yên Vương năm xưa từng chống quân Liêu cùng Lâm Canh, quan hệ hai bên rất không tồi.
Lần này Yên Vương tạo phản, có không ít tướng lĩnh phe Lâm Canh cũng ngầm đi theo.
Chờ cho phản loạn kết thúc, Hình bộ chắc chắn sẽ truy cứu, mà đã truy kiểu gì cũng sẽ về đến chỗ Lâm gia, đến lúc đó ...
Chu Thông lên tiếng :
- Mấu chốt là vụ án của Vệ Thần phi năm đó.
“Ma nữ gây hại triều cương”? Cái lý do này thật quá mơ hồ khiên cưỡng, thế mà cũng có thể làm thành thật được.
- Lão Chu ngươi chẳng lẽ cũng muốn lật lại vụ án đó sao? Hoàng hậu nương nương lúc này đang một tay che trời ...
Chu Thông cười nhạt :
- Có gì không thể.
Vụ án của Thần phi về cơ bản kẻ hở có ở khắp nơi, ngay cả trong dân chúng cũng đầy rẫy người nghi ngờ không phục.
Chỉ là chính Thánh Thượng cũng không muốn tra mà thôi.
Một khi Thánh Thượng muốn tra, nương nương cũng làm gì được? Chỉ cần tìm các nhân chứng vật chứng năm đó, liên kết lại một chút, lập tức có thể phục hồi danh dự cho Thần phi, Lâm lão tướng cũng không phải mang oan ức như vậy.
Cảnh Dương cũng không phải hoàn toàn phản đối, chỉ nói :
- Nói thì vậy, mười mấy năm rồi ...!
Chu Thông lại vuốt cằm, nói :
- Nếu ta nhớ không nhầm, năm đó Vệ Thần phi bị lật đổ, cũng là lúc nàng vừa sinh một tiểu công chúa.
Vị Công chúa đó, đến hiện tại vẫn không rõ tung tích.
Tuy sau đó không tìm thấy, nhưng trong hồ sơ cũng chỉ ghi là “mất tích”, không có ghi là “đã chết”.
Rất có khả năng đã được thủ hạ Thần phi đem giấu đi.
Nếu có thể tìm được nàng ta ...
Kha lão bỗng trầm giọng nhắc :
- Thôi được rồi, chuyện này chúng ta không cần trực tiếp nhúng tay vào.
Chu Thông là kẻ thông minh, lập tức liếc sang :
- Ý đại nhân là, gián tiếp?
Ở đây là mật thất, 3 người đều là ăn ý nhiều năm, Kha lão cũng không giấu diếm vuốt râu nói :
- Thái tử vừa thu nạp một nữ nhân họ Lâm làm trắc phi, xem ra cũng đã có ý muốn đưa Lâm gia trở lại, chắc chắn hắn sẽ tiến hành điều tra.
Chúng ta chỉ cần ở ngoài quan sát, cần thiết thì dẫn đường là được.
Chu Thông như có điều suy nghĩ.
Y bỗng nghĩ đến việc Kha lão hết lòng bồi dưỡng Lăng Phong.
Xem ra Cảnh Dương nghi ngờ không phải không có lý.
Chu Thông liền hỏi dò :
- Đại nhân muốn ngầm giúp Lâm gia và Thần phi?
- Dù sao cũng là giải oan cho một vị mãnh tướng và nương nương, chỉ cần làm cẩn thận, không tính là chia bè kết phái.
Cảnh Dương nhăn mày :
- Nhưng còn Hoàng hậu nương nương ...
Chu Thông coi như đã hiểu ý Kha lão, liền nhàn nhạt chặn Cảnh Dương :
- Lão Tam, người chúng ta phục vụ là Thánh Thượng, làm việc vì xã tắc.
Nương nương cho dù có quyền thế thế nào, cũng chỉ là một nữ nhân hậu cung dựa vào ngoại thích mà thôi.
Ngươi việc gì phải sợ đầu sợ đuôi như vậy?
Lát sau, đợi cho Cảnh Dương Chu Thông rời đi, Kha lão bỗng cất tiếng :
- Vào đây đi!
Một bóng đen xuất hiện, trên mặt mang mặt nạ hí kịch nụ cười.
Kha lão cầm vài thứ gì đó, phất tay phân phó :
- Đi phía bắc một chuyến, tìm Phi Long.
- Tuân mệnh!
...
Hoàng thành, Phố Đông.
Tháng 9, năm nay khí hậu có điểm nóng bức kéo dài.
Trường An giờ này không khác gì cái lồng hấp bánh bao, ai không có việc đều tránh cả trong nhà.
Con phố này nối giữa Đông thành và Cung thành, là địa phương cho "cơ quan chính phủ" tọa lạc.
Lục Bộ Cửu Tự phân nửa đều nằm cả ở đây.
Đi lại ở chỗ này thi thoảng có thể bắt gặp cung nữ thái giám từ nội cung ra ngoài.
Giữa đường lớn đang có hai thiếu nữ ăn mặc cung trang.
Nếu quan sát kỹ một chút, phong thái hai nàng lại có điểm thanh lương nhanh nhẹn, không hề ẻo lả yếu ớt giống mấy cung nữ khác.
Hai nàng mồ hôi đã lấm tấm đầy trán.
Thiếu nữ phía trước xoay người nhìn quanh quất, mặt trời chói mắt khiến nàng phải đưa tay che lại, bộ dáng đẹp mắt.
- Tiểu Uyển, mau mau về thôi.
Hôm nay là ngày đầu tiên ra mắt ở Dụng Cần viện, nếu đến muộn thì không tốt đâu.
- Chúng ta xem nốt cửa tiệm kia rồi về.
Nhìn thấy một tiệm tạp hóa trước mắt, Tiểu Uyển vội vàng đi đến.
Tiểu Bích không tình nguyện theo sau.
Cô bé Tiểu Hoa gầy gò năm xưa, lẽo đẽo theo sau Lăng Phong ở phố nghèo, giờ đây đã hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó là thiếu nữ phổng phao Tiểu Uyển.
Dương Thanh Phong được Triệu Cát đồng ý, đưa 3 người Tiểu Uyển vào cung.
Hôm nay chính là ngày đầu tiên nhập cung, chỉ còn nửa canh giờ nữa là các cô phải đến trình diện.
Tiểu Uyển vẫn luôn luôn canh cánh chuyện đi tìm Lăng Phong, cứ hễ có thông tin gì đều bất chấp tất cả đi nghe ngóng.
Hôm nay cũng vậy.
Số là Tiểu Uyển sực nhớ ra, năm đó có một lần cô vòi vĩnh làm một con dế đồ chơi sao cho bền một chút, Lăng Phong liền nói sẽ đi tìm giấy tốt làm cho cô.
Cô liền dựa vào chi tiết đó để đi tìm, bất chấp thời gian gấp gáp.
- Lão bản, cho hỏi ...
Lão bản tiệm tạp hóa gặp Tiểu Uyển tiến vào, thế nhưng cũng không tỏ vẻ xởi lởi gì lắm, có lẽ do thời tiết hơi nóng bức.
Tiểu Uyển ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào một thứ đồ chơi trẻ con nho nhỏ, nói :
- Lão bản, mấy thứ đồ chơi xếp giấy này, ngài còn thứ khác tương tự không?
Lão bản người hơi béo, gượng cười nói :
- Có.
Cô nương muốn xem loại nào?
- Ta muốn xem thú vật, tinh mỹ một chút.
- Cô nương theo ta.
Lão bản khó khăn đứng dậy.
Y cũng không rõ cô gái này xem đồ chơi xếp giấy làm gì? Nhìn tuổi có lẽ cũng đã 14 15, đã qua tuổi chơi đồ chơi giấy, cũng khó lòng có hài tử 4 5 tuổi mà chơi.
Y vừa đi vào trong vừa nói :
- Trời nóng bức, không khí cũng ẩm.
Đồ bằng giấy không thể để bên ngoài đều sẽ nhanh hỏng.
Tiểu Uyển gật gật đầu.
Cô cũng biết bảo quản giấy khó thế nào.
Con dế năm xưa Lăng Phong làm cho, Tiểu Uyển phải tốn không ít tiền mua hộp cất vào, xem như bảo vật, lâu nay cũng không dám mở ra.
Lát sau, lão bản lấy ra một ít con thú nhỏ, sắp từng cái lên mặt bàn.
Tiểu Bích vốn không hứng thú lắm, cũng dần hô to gọi nhỏ :
- Ý, trông cũng dễ thương ghê nha.
Con này là con gì vậy?
- Đó là châu chấu.
Tiểu Bích tuy nhà nghèo, nhưng có cha là thư sinh, mẹ làm may vá, từ nhỏ cũng không phải làm việc đồng áng bao giờ, mấy con vật này căn bản không biết.
Sau vì nhà nghèo, cha mẹ Tiểu Bích mới gửi cô lên Toàn Chân, mặt ngoài là để học võ công, thực chất cũng chẳng khác bán con là mấy.
Thời đại này, sinh con gái rất dễ bị hắt hủi như vậy, không bị đánh đập gả đi sớm cho xong chuyện đã là tốt.
Tiểu Bích lại chỉ một con vật khác, hào hứng hỏi :
- Thế còn con này ...
- Đó là dế.
Tiểu Uyển đưa mắt nhìn theo, hai mắt nhất thời sáng lên.
Cô cầm con dế nọ lên, giọng run run hỏi :
- Lão bản, con dế này ...!là ai làm?
Con dế bằng giấy này, so với cái Lăng Phong từng làm, quả thật rất giống.
Tiểu Uyển còn nhớ rõ Lăng Phong từng nói, trên thế gian này chỉ có hắn biết xếp giấy tinh xảo như vậy, phong cách origami.
Lăng Phong còn hứa về sau sẽ xếp tất cả các con vật tặng Tiểu Uỷen, rút cục chưa thực hiện lời hứa đã biến mất.
Tiểu Uyển tin lời Lăng Phong, thế nhưng ở đây đột nhiên có người xếp ra được cái thứ hai, Tiểu Uyển tin tưởng chắc chắn có liên quan đến Lăng Phong.
Thậm chí cô còn nghĩ, có khi đại ca đang làm nghề này kiếm sống.
Lão bản nói :
- Cái này sao? Là do tiểu tử trong nhà ta xếp thành.
Cô nương không biết đó thôi, thứ này chỉ có tiệm ta bán, ngoài ra không thể tìm cái thứ hai đâu.
- Ta có thể gặp hắn không? - Tiểu Uyển tim như sắp ngừng đập.
Điếm lão bản tuy không hiểu ra sao, nhưng vẫn chiều ý, gọi lớn :
- Biện đâu, ra đây có vị cô nương muốn gặp con.
Chỉ thấy một đứa trẻ chừng hơn 10 tuổi chạy vội ra, mắt ngơ ngác nhìn Tiểu Uyển.
- Ngươi xếp thứ này?
- A ...!đúng vậy.
- Là ai chỉ dạy cho ngươi?
Tiểu tử tên Biện nhìn sang cha nó một lát, lại ngập ngừng đáp :
- Do một ...
- Là do ta một lần dạy nó chút cơ bản.
Tiểu tử này thông minh, cho nên tự nghĩ thêm ra.
Tiểu Uyển nghe vậy liền thất vọng.
Cô cúi đầu quan sát cẩn thận, quả nhiên con dế này có điểm không đúng.
Hình dáng tương tự, nhưng những chỗ cần cắt ghép tỉ mỉ thì hoàn toàn khác xa.
Cái này hoàn toàn là một bản sao.
Dù sao cũng đã chạm vào đồ thủ công dễ hỏng của người ta, hơn nữa nhìn đứa bé kia Tiểu Uyển sinh ra đồng cảm, liền nói :
- Thôi vậy, ta đang muốn tìm một người có thể xếp ra nó ...!Ta sẽ mua hết chỗ này.
- Cám ơn cô nương.
Lão bản vui vẻ, chỉ có tiểu tử A Biện là tần ngần đứng đó, giống như có điều muốn nói nhưng không dám nói.
Chỉ đúng lúc Tiểu Uyển chuẩn bị tính tiền ...
- Chậm đã nào!
Đúng lúc này, có vài người đi vào.
Một tên công tử, một con chó và vài tên tùy tùng.
A không đúng, nên là, một con chó, một con chó và vài con chó khác..