Luyện võ hay luyện bất kỳ cái gì, muốn luyện lên cao, căn cơ đều phải thật vững mới được.
Lăng Phong hiện tại chú tâm vào luyện sức chịu đựng.
Hắn chủ trương kẻ thắng là kẻ còn sống sót cuối cùng.
Hiện tại hắn không biết võ học ở thế giới này sâu rộng ra sao, truy cầu cũng chỉ tạm đơn giản như vậy.
A Trình từ sáng luyên thuyên chuyện lên kinh thành, có vẻ rất muốn đi theo.
- Nhị gia cũng lên kinh?
- Đúng vậy, Nhị gia lần này lên kinh thi vào Quốc Tử Giám, chuyện này rất quan trọng với gia tộc thì phải, nghe nói còn đem theo rất nhiều nha hoàn.
- Làm sao? Ngươi để ý nha hoàn nào bên đó à?
- Phong ca lại khinh thường đệ rồi.
Đại tiểu thư cũng đi, Khương cô nương cũng đi nốt.
Mỹ nữ đều đi hết.
A Trình nói như mếu.
Chuyến đi lần này, Lăng phủ có bao nhiêu cái đẹp đều đi hết cả, tổn thất nặng nề.
- Haha, hóa ra tiểu tử ngươi cũng khá đấy.
Lại để ý đến toàn hàng khủng.
- Theo Phong ca thôi.
Chuyện Lăng Hải lên kinh, gia tộc khá xem trọng.
Lăng gia luôn hy vọng có người làm quan.
Lăng Minh tộc trưởng không thể rời đi, vậy chỉ còn Lăng Hải.
Dù các chi họ khác con cháu rất nhiều, nhưng Lăng Hải dòng chính, làm sao lại để cho dòng khác giành lấy trọng trách này.
Nên biết, trong một cái gia tộc, chỉ cần một đứa cháu làm quan dù nhỏ thế nào, thì cái chi đó cũng sẽ vượt lên hẳn các chi khác.
Có điều, Lăng Hải ra làm quan, Lăng Phong đoán không đơn giản chỉ “làm quan” cho có như vậy.
Dựa vào những gì nghe lén được, mẹ con nhà này chỉ sợ muốn đoạt cả gia tộc từ tay Lăng Minh.
Có điều, như Lăng Hải mà có thể lọt vào Quốc Tử Giám sao?
Lăng Phong tuy không rành rõi lắm chuyện thi cử cổ đại, nhưng hắn cũng biết Quốc Tử Giám Đại Tống là mức độ nào.
Quốc Tử Giám, một trong cửu giám.
Vừa giống trường đại học tổng hợp, kết hợp cả Bộ Giáo dục vào đó, lại còn là duy nhất cả nước.
Có thể nói cao nhất trong các loại học cao.
Có tiếng tên nào vừa thở vừa chạy vào phá vỡ mạch suy nghĩ của hắn.
- A Phong, A Phong, chúc mừng chúc mừng nha ...
- A Phát? Chuyện gì, vợ ta sinh sao?
Tên A Phát này làm ở hậu viện, tính tình khá thật thà.
Gã thân hình béo ú, chạy một chốc đã ra đầy mồ hôi.
- Ngươi làm chưởng quầy, sắp phát tài nha, đừng quên huynh đệ đó.
Lăng Phong chưa hỏi, A Trình ở cạnh đã hỏi trước.
- Chưởng quầy gì kia?
A Phát vừa thở vừa nói :
- Lần này ...!Lăng Phong sẽ theo đại tiểu thư lên kinh thành.
Nghe nói làm chưởng quầy trên đó đấy.
Ấy da, làm cái này tiền để đâu cho hết.
- Vậy sao? Haha, đã bảo mà, số ta rất tốt.
Lăng Phong tuy có hơi bất ngờ thật, nhưng lại chẳng mấy quan tâm.
A Trình tỏ vẻ ghen tị, không phục nói :
- Phong ca lâu nay chỉ làm gia đinh, làm sao làm được chưởng quầy?
Lăng Phong vỗ vai :
- Trình đệ à, người có số nha.
Biết đâu ngươi cũng sẽ đi.
- Hừ, đệ số khổ.
Phải ở mãi chỗ này canh cổng.
Thái độ của A Trình, Lăng Phong chỉ cười cười.
Người sinh ra tính ganh đua luôn có.
Hắn cũng muốn tên Trình này thăng tiến, kẻ này tính tình cũng tốt lắm.
Lăng Phong từng sống cùng nhiều hạng người, hắn nhận ra một điều, quen biết người vị thế cao nhiều không hẳn đã tốt, suốt ngày phải đưa bộ mặt giả ra, lo lắng bị đâm chọc sau lưng.
Những người ở tầng lớp thấp, tuy vô học vô tiền tài, nhưng chân chất thật thà, hành xử thẳng thắn, cuộc sống nhờ vậy cũng sẽ không bị mệt mỏi.
Muốn thân thì thân, muốn ghen là ghen, muốn đánh là đánh.
Tên mập như sực nhớ ra, vỗ trán nói, còn ra vẻ tiếc nuối :
- À đúng đúng, ta quên mất.
Tên Trình cũng đi, nhưng chỉ làm hộ vệ, hình như bên đại tiểu thư thôi.
A Trình như vớ được bãi vàng, nhảy cẩng lên :
- Sao? Hộ vệ tiểu thư? Haha, tuyệt tuyệt.
- Ngươi không đi sao? - Lăng Phong quay qua hỏi tên mập.
- Ta không.
Lăng Phong thấy hắn đáp tỉnh bơ, cũng buồn cười hỏi :
- Sao không buồn?
- Sao lại buồn? Ở đây ta giữ bếp, muốn ăn là ăn.
Đi lên đó, nghe nói khẩu phần cũng kém đi.
Không thích.
- Lý do rất hay.
Đi đâu ăn mừng chứ?
- Phong ca trả nhé.
- Được thôi.
Haha.
"Cách đây vài tháng còn phải đi cướp đêm, bây giờ thành chưởng quầy.
Hôhô, không tệ."
...
Sáng sớm hôm sau, bờ đê.
- Ngô cô nương, nắng chiếu tới mông rồi, vẫn chưa dậy sao?
Ngô Oánh Oánh đang mơ mơ màng màng thì nghe tiếng ai đó gọi tên ầm ĩ.
Nàng hé cửa sổ nhìn xuống.
Trời ạ, cái tên vô lại này ...!
Hắn da mặt dày không biết xấu hổ thì thôi đi, nhưng nàng chỉ muốn đổi tên chuyển nhà ngay lập tức.
Chỉ là, mọi khi hắn tuy có hơi thô lỗ, nhưng cũng chưa bao giờ như hôm nay.
Chẳng lẽ phát sinh chuyện gì gấp gáp?
Ngô Oánh Oánh tâm tư loạn chuyển, nghĩ đến rất nhiều khả năng xấu.
Nàng cũng không trang điểm chải đầu gì, vội vàng khoác tạm một cái áo khoác, lén lén lút lút kéo tên vô lại vào gian sau.
- Ngươi tìm ta có chuyện gì? Không phải là ...!gây ra án mạng, chạy trốn quan phủ đó chứ?
- Ặc, cô nghĩ đi đâu vậy?
Lăng Phong choáng váng, trong lòng thầm bái phục đầu óc nàng phong phú.
- Ta chuẩn bị lên kinh thành, mọi khi đi qua lúc gặp lúc không.
Sợ không nói được lời tạm biệt, cho nên ...!Khụ khụ.
- Phì, làm ta còn tưởng chuyện gì?
Ngô Oánh Oánh một tay che ngực thở ra.
Lăng Phong bị bộ dáng của nàng làm cho ngẩn ra, hận không thể bế luôn nàng lên.
M* của ta ơi, làn da mịn màng chảy nước, trọng yếu là nàng ấy có phải hay không đang ...!không nội y nha?
- Ngươi nhìn cái gì vậy?
Ngô Oánh Oánh phát hiện ánh mắt của Lăng Phong, mới nhớ ra mình thậm chí còn chưa rửa mặt.
Thầm nghĩ bản thân chắc là phải rất xấu xí.
Lần đầu tiên trong đời bị nam nhân nhìn được bộ dáng khuê phòng, cả khuôn mặt nàng vừa hồng vừa xanh, không khỏi bối rối sẵng giọng :
- A, mau nhìn sang chỗ khác!
- A, được được.
- Ngươi chờ ở đây, ta đi ...!rửa mặt một chút.
- Này không cần đâu, cô không biết mặt mộc của cô rất đẹp sao?
- Ngươi im đi!
Lăng Phong luyến tiếc nhìn theo.
Bộ dạng sáng sớm ngái ngủ của nữ nhân, chính là đòn chí mạng nhất đối với nam nhân.
Chỉ tiếc là các mỹ nữ lại thường hay lo lắng thái quá.
Nếu đã là người đẹp, xuất hiện tư thế nào cũng hút mắt, chỉ có thể loại đẹp không tới nơi tới chốn mới phải lo lắng.
Cả nửa canh giờ sau, khi Lăng Phong sắp ngủ gật trên bàn, Ngô Oánh Oánh mới lại xuất hiện.
Lần này thì mặc kín đến không thể kín hơn, hai ba lớp quần áo.
Ài, đại tỷ, tiểu đệ không phải người xấu, làm gì mà phải phòng bị dữ như vậy?
Cảm thấy bản thân đã an toàn trước con mắt sắc lang của Lăng Phong, Ngô Oánh Oánh mới hỏi :
- Ngươi sắp lên kinh sao?
- Đúng vậy.
Lần này đi là kiến gia lập nghiệp, không muốn làm người hầu mãi.
Ngô Oánh Oánh lộ vẻ không tin :
- Kiến gia lập nghiệp?
- Làm sao? Lúc trước ta sống không có mục đích lắm.
Con người, sống trên đời không có mục đích là tệ nhất, kế đó có mục đích mà không làm là tệ thứ hai, còn thứ ba là loại bất tài không làm gì được, có mục đích cũng như không.
- Hìhì.
Vậy sao?
Ngô Oánh Oánh bụm miệng cười.
Xem ra hắn lại khoác lác rồi đi.
Có điều tên này giống như đang nói cả nàng.
Nàng hiểu một chút tính khí hắn, mỗi câu đều chứa ý đả kích người khác.
"Chính mình thuộc loại nào đây?" Ngô Oánh Oánh nghĩ thầm.
Ngô Oánh Oánh giống với Lăng Vân và Khương Vũ Y, đó là tự cao, khinh thường đàn ông tầm thường.
Nói cho cùng, đàn bà có nhan sắc cũng giống đàn ông có tiền tài, đều là như vậy, bởi vì bọn họ có vốn liếng để tự cao.
Bản thân Ngô Oánh Oánh luôn mâu thuẫn, một mặt muốn rời khỏi thuyền hoa, nhưng vẫn muốn gửi gắm cho một nam nhân ưu tú.
Nhưng một khi đã rời khỏi chốn danh vọng, thì đào đâu ra ngươi xuất sắc tới tìm nàng đây?
Đối với Lăng Phong, Ngô Oánh Oánh cũng không nghĩ nhiều lắm, chỉ đoán hắn là đầu bếp.
Nàng thích sự phóng khoáng của hắn, đại khái một bằng hữu vui tính.
Nàng coi Lăng Phong như người bạn cùng chí hướng, nếu hắn đã bước sang trang mới, nàng có lẽ cũng phải quyết tâm.
Ngô Oánh Oánh đột nhiên gật gù :
- Được rồi.
- Cô được rồi cái gì?
Lăng Phong thấy buồn cười, cô nàng này suy nghĩ vẩn vơ rồi tự nói một mình.
- Không có gì.
Chúc ngươi lên kinh thành thành đạt.
Lăng Phong ngẩn ra, cô gái này mỗi lần cười đều tuyệt đẹp, lại như biến thành người khác, kèm theo cả mị lực vô hạn.
Hắn cảm giác như ca sĩ diễn viên.
- Không biết chừng chúng ta sẽ còn gặp nhau.
Lăng Phong đương nhiên hy vọng còn gặp lại nàng, liền nói :
- Rất hân hạnh.
Có điều, hy vọng lúc đó cô nên có chút gì đó tài năng đi, ví dụ nấu ăn khá một chút, haha.
Ngô Oánh Oánh nghĩ thầm uất ức, nàng liền quyết định gì đó.
Lăng Phong lại nói :
- Phải rồi, hôm trước ta gặp một vị mỹ nữ, cũng tên là Ngô Oánh Oánh, rất giống cô đó.
Ngô Oánh Oánh nghĩ thầm, xem ra hắn vẫn chưa hết nghi ngờ.
- Giống ta? Ngươi gặp ở đâu?
- Thái Hồ.
Ngô Oánh Oánh rất tự nhiên nói :
- Hóa ra là nàng ta.
Mấy vị đại ca gần đây cũng nói ta giống nàng ấy.
Ta cũng rất muốn gặp một lần xem rút cục ra sao.
Có điều, hình như nàng ta là tài nữ thuyền hoa gì đó, ngươi làm sao mà gặp được?
- Cô quên sao, ta nhưng là “đại tài tử”.
Ngô Oánh bụm miệng cười duyên :
- Ngươi cùng lắm chỉ là một tên lưu manh dẻo miệng, ở đâu ra ra mà tài tử? Hoa ngôn xảo ngữ lừa thôn nữ như ta thì còn được, chứ muốn qua mặt tài nữ gì kia? Chỉ sợ bị ném xuống sông đi ...
Lăng Phong cười cười, đêm đó đúng là suýt bị sút xuống sông.
Ngô Oánh Oánh chợt nhớ đến, cây cổ tranh mà nàng đưa cho Lăng Phong thử, chính là cây đêm Hoa khôi hội nàng đem ra đánh.
Cũng may hôm đó quá xa, xem ra hắn không để ý.
Bỗng Ngô Óanh Oánh không nhịn được hiếu kỳ, hỏi :
- Ngươi thích nàng ta?
Lăng Phong lắc đầu :
- Có chút hâm mộ thôi.
Nàng ta quá cao, ta thấy không thoải mái.
“Hứ, nói dối!” Ngô Oánh Oánh nguýt dài.
Nàng còn nhớ rõ tên này hôm đó nói “lúc giản dị cần giản dị, lúc khuê các có khuê các mới thú vị”, rõ ràng là một tên háo sắc tham lam.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, Lăng Phong mới rời đi.
Đợi hắn vừa khuất, Ngô Oánh Oánh liền lấy ra một tấm thiệp, bên trên đã ghi sẵn không ít chữ.
Nàng đặt bút, nắn nót ghi thêm 6 chữ vào chỗ trống.
“Lăng phủ Lăng Phong công tử”..