Vương Diệu Hiên, từ giờ sẽ là “Viên Diệu Hương”, từ ngày rời Lăng phủ vẫn làm nha hoàn bên cạnh Tô Đóa Nhi.
Nghe đâu vì Tô Đóa Nhi sắp được phong từ Phụng nghi lên Chiêu huấn, có thể xuất hiện trong Hoàng cung, Viên Diệu Hương phải vào Dụng Cần điện "đào tạo" lại quy cách hầu hạ chủ nhân, tránh cho sau này cùng Tô Đóa Nhi vào cung lại làm sai cái gì.
Viên Diệu Hương thuộc vào trường hợp cá biệt trong Dụng Cần viện, thi thoảng mới xảy ra.
Tỷ dụ một Hoàng tử nạp thiếp có thân phận hơi thấp kém, đem theo nha hòan thân tín.
Nếu về sau thế nào đó vị thiếp kia lại leo được lên cao, lúc đó nha hoàn đi kèm một là bị thay, hai là sẽ được gửi vào cung “học bổ túc”.
Tiểu Uyển hỏi :
- Vậy Tiểu Hương ngươi vào cung, có để làm gì khác không?
Viên Diệu Hương ánh mắt nhìn quanh, nhỏ giọng :
- Ta còn muốn tìm cách báo thù.
- Ra vậy.
- Tiểu Uyển cười đáp.
Không biết làm sao để làm cô bạn mới quen vui lên, cô giơ tay nắm lại nhỏ giọng :
- Cố lên!
Viên Diệu Hương cười theo, kỳ thực cô cũng không biết mình sẽ tìm ai báo thù.
Cái chết của Hưng Nhân Vương đến giờ vẫn nằm trong bí ẩn, cô chỉ biết người ra lệnh hành quyết thuộc Hình bộ Đại Lý tự gì đó.
Nhưng Viên Diệu Hương bị phản ứng của Tiểu Uyển làm cho bất ngờ.
Thường thường nữ nhân nói chuyện với nhau, đều là "lông gà vỏ tỏi", nếu nghe loại chuyện báo thù kiểu gì cũng sẽ che miệng kinh hô, không thì cũng tò mò hỏi han.
Chỉ là, Tiểu Uyển từ Toàn Chân giáo đi ra, tuy chưa chém giết qua ai, nhưng loại chuyện đền ân báo thù nghe qua nhiều, dĩ nhiên không thấy kỳ lạ.
Tiểu Uyển kỳ thực không thích vào cung.
Chẳng qua sư phụ đã giao nhiệm vụ như vậy, cô cũng không thể làm trái.
Ngoài ra, cô cũng đã định mục tiêu cho riêng mình, coi như nhân tiện xuống núi tìm tung tích của Đại ca.
Đang lúc hai nàng hỏi han nhau, có tiếng quát đằng sau lưng :
- Hai người các ngươi, không lo lau chùi trò chuyện cái gì?
Tiểu Uyển Tiểu Hương vội quay lưng lại.
Nữ nhân kia cũng là cung nữ, tên là Tiểu Thanh, mới 17 tuổi.
Nàng ta chỉ vào trước Tiểu Uyển có 6 tháng, nhưng đã có thể quát mắng rất ngọt.
...
Tiện nói, cùng là cung nữ, ngoài việc chia ty cục còn có cả cấp bậc.
Cấp cung nữ không liên quan đến công việc, nhưng sẽ quy định lúc ăn ở đi lại, ai phải "biết điều" hơn.
Có điều cái việc chia này lại là quy tắc ngầm, hiện hậu cung Đại Tống không có văn bản nào quy định rõ việc lên xuống cấp cung nữ.
Lý do một là, còn cả đống thứ quy tắc cho nam chưa định xong, bộ Lễ cũng không thời gian đi quản quá chi tiết bên nữ.
Vì so với nam thì nữ quan chỉ có một nhúm, hơn nữa cổ đại nữ giới cũng bị khinh thường.
Lý do thứ hai là ...!chia cũng không nổi.
Có biết vì sao phi tần trong cung, cho dù chia rõ ra, tỷ dụ Quý Phi cao hơn Hiền Phi rồi, nhưng lúc nào cũng có thể loạn cào cào lên không?
Vì ...!bọn họ là nữ nhân.
Nữ nhân tranh đấu, căn bản không có nói lý lẽ cấp bậc gì, mà là xem hứng xem giờ.
Hôm nay bọn họ có thể thích nhau, ngay ngày mai liền ghét nhau.
Đây không phải là kiểu chia phe cánh rồi giả vờ hợp tác như nam giới, mà là chị em ...!tâm tình nó thiên biến như thế.
Cho nên, cấp cung nữ sẽ do chị em tự đấu đá nhau mà chia.
Và nó lên lên xuống xuống như cơm bữa.
Hôm nay có thể chửi người, ngay ngày mai không biết chừng sẽ ăn chửi.
Đây cũng là nguyên nhân cho các cuộc nội chiến kinh điển, day dứt không thấy điểm dừng trong thâm cung, bởi vì nó rất loạn.
Nhưng nói thông thường, cung nữ càng già thì cấp càng cao và càng vững, bởi vì em nào chịu không thấu thì đã bị ép chết rồi căn bản không ở lại được.
...
Tiểu Hương Tiểu Uyển đã dừng lau đứng lại.
Tiểu Thanh vào cung 6 tháng, hiện đã là cung nữ cấp 1, tạm xem là “đại tỷ” ở phòng Tiểu Uyển.
Tiểu Hương cúi thấp, hai tay giảo vào nhau, tuy khó chịu nhưng lại cam chịu.
Nhưng còn Tiểu Uyển, đầu chỉ hơi cúi mắt vẫn nhìn thẳng vào ả Tiểu Thanh.
Ánh mắt hoàn toàn tự nhiên, giống như là hỏi “Tiểu Thanh tỷ có chuyện gì vậy?”, chứ không phải là sợ bị phạt.
Nhìn thái độ kia, Tiểu Thanh có lẽ sẽ không ngờ rằng, Tiểu Hương vốn là quận chúa, còn Tiểu Uyển thì vốn là ăn mày.
Tiểu Thanh sáng nay cũng có mặt lúc Tiểu Uyển đến muộn.
Lúc Viên Thế Quý đến, cô ả còn đứng trong sân nhón chân nhìn ra, đoán già đoán non quan hệ của Tiểu Uyển và vị thị vệ kia.
Tiểu Thanh trong cung chẳng quen biết ai, đặc biệt là bên thị vệ.
Chỉ nhờ có chút khôn vặt mách lẻo mà làm cung nữ cấp 1.
Cho nên thấy cảnh vị thị vệ gì kia mới nói với Tống cô cô có một tí, quay vào Tống cô cô đã làm ngơ luôn chuyện Tiểu Uyển, Tiểu Thanh liền nhớ kỹ trong lòng.
Về sau Tiểu Uyển thế nào lại được xếp vào phòng của cô ta, Tiểu Thanh mừng thầm trong bụng.
Vừa rồi vào kiểm tra, Tiểu Thanh nhìn ngay Tiểu Uyển đầu tiên, thấy nàng ta cười đùa, trong bụng khó chịu ngay.
Tiểu Thanh liếc nhìn, cảm thấy không có cái gì phải lôi ra chì chiết, đành nói :
- Hai ngươi lau chùi như vậy là hơi chậm rồi, lau lại đi.
Nghĩ vẫn chưa đủ, Tiểu Thanh lại hắng giọng với xung quanh :
- Các ngươi lau dọn cùng Tiểu Uyển nãy giờ, có thấy sai sót gì thì cứ nói ra.
Đó là biết phê bình đốc thúc nhau cùng giỏi, ta sẽ nói với Tống cô cô, thăng cấp cho người đó.
Mấy cung nữ nhìn nhau, rút cục một đứa nhỏ giọng :
- Tiểu Thanh tỷ ...!
Tiểu Thanh bắt được, vui vẻ hỏi :
- Sao, ngươi có chuyện muốn nói?
Cung nữ nọ ấp úng :
- Tiểu Uyển ...!lau chùi cũng không có sai, chỉ là ...!muội thấy cô ấy giấu dưới gối rất nhiều tiền, cả một bọc to thế này ...
- Cái gì? Ngươi nói là thật?
Cung nữ nọ gật gật đầu, lại lén lút nhìn Tiểu Uyển, tỏ vẻ ngại ngùng xấu hổ.
Dù sao đi nhìn lén đồ người khác, rõ là cũng chẳng hay ho gì.
Chẳng qua, đây lại là sở trường của cánh phụ nữ.
Các chị em mà lần đầu gặp nhau, chỉ cần 5 giây liền nhìn ra quân địch trang bị hơn quân ta những gì, từ màu sơn móng tay cho đến lông mi dài ngắn, nam giới có thần lực cũng không bén bằng.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả đều vậy, tỷ dụ Tiểu Uyển, cô chẳng bao giờ để tâm.
Tiểu Thanh quá đỗi vui mừng, lập tức đi lại chỗ ngủ của Tiểu Uyển, muốn xốc gối lên xem.
- Tiểu Thanh tỷ, kia là tiền riêng của ta mà, sao tỷ lại ...
Tiểu Uyển chạy theo vừa hô.
Cô di chuyển rất nhanh, Tiểu Thanh đi trước cả mấy bước thế nhưng lại bị Tiểu Uyển thình lình hiện ra, làm ả ta cũng phải giật mình.
Cả đám tỷ muội trong phòng thì mắt tròn xoe.
Chẳng qua tròn xoe cũng không phải vì thấy Tiểu Uyển thân pháp cao minh, mà vì thấy Tiểu Uyển dám chặn Tiểu Thanh lại.
Với các tiểu cô nương này, hiểu cái gì là thân pháp cao minh.
- Ngươi muốn làm gì? Ta là cung nữ cấp 1 ở phòng này, có quyền quản cả phòng.
- Nhưng mà, sáng nay học quy tắc, ta nhớ tỷ đâu có quyền xem tư trang?
- Ta cũng nhớ như vậy.
Tiểu Hương nhịn không được cũng nói vào.
Tiểu Hương theo Tô Đóa Nhi sống trong phủ Tần Vương một thời gian, loại chuyện này gặp nhiều lắm.
Bởi vì Tô Đóa Nhi xuất thân vũ cơ, vào phủ thường xuyên bị các thê thiếp khác của Triệu Khánh ức hiếp.
Tiểu Thanh nhất thời cứng họng, nói :
- Được thôi, hai ngươi cứ chờ đó, ta đi báo với cô cô.
Kiểu hành xử dễ gặp nhất của cung nữ trong cung, chính là “méc”.
Bởi vì cung nữ cho dù cách biệt cấp cũng không có quyền trừng trị nhau.
Liền ngay Thượng nữ quan các cục cũng chỉ có thể trách phạt khi cung nữ phạm lỗi trong công việc, còn việc về tư trang này, đã là của Quan Chính ty.
Tiểu Bích ở phòng bên cạnh cũng đã phát hiện ra, chờ cho Tiểu Thanh đi mất mới chạy sang ghé đầu hỏi :
- Tiểu Uyển, có chuyện gì vậy?
Sở Linh cách đó hai phòng cũng có mặt, nhưng chỉ đứng xa xem.
Lát sau, Tiểu Thanh trở lại, đi cùng chính là Tống cô cô.
- Ai là Tiểu Uyển?
- Bẩm cô cô, là tiểu nữ.
- Là ngươi sao? Chuyện tư trang là thế nào, mau trình ra cho ta xem ...
Tống cô cô dường như vẫn có ấn tượng với Tiểu Uyển, có thể vì sáng nay chuyện đến trễ.
Nhưng chủ yếu chắc là nhờ Tiểu Thanh thêm mắm muối trên đường tới đây.
Tiểu Thanh hí hửng giật gối lên, cầm ra một cái túi tinh xảo nặng trịch cho Tống cô cô.
Miệng túi vừa hé ra, cả đám cung nữ liền mở to mắt nhìn :
- Trời, là bạc.
Có cả đĩnh bạc luôn kìa ...
Bọn họ còn tưởng chỉ là xâu tiền xu, ai ngờ đều là ít bạc vụn và 2 đĩnh bạc, mỗi đĩnh 50 lượng to đùng.
Vậy chỗ kia phải hơn trăm lượng.
Đối với một cung nữ mà nói, đây tuyệt đối là số tiền rất lớn.
Ngay cả Tiểu Hương cũng giật mình, thậm chí bắt đầu nghi ngờ Tiểu Uyển.
Ánh mắt của Tống cô cô cũng lộ ra kinh hãi, chỗ này phải bằng 1 2 tháng lương của bà ta.
Một thiếu nữ, làm sao lắm tiền như vậy?
- Ngươi vì sao lại giữ nhiều tiền như vậy? Có phải đã ăn trộm của ai đó?
- Tiểu nữ không có ăn trộm.
Đây là tiền cuả ta tích góp mấy năm nay ...
Tống cô cô sắc giọng :
- Tích góp những mấy năm? Tạm không nói làm sao tích góp.
Vì sao lại đem cả vào cung, sao không để lại ở nhà.
Thực ra Tống cô cô cũng không phải đang cố ý kiếm chuyện, bà ta nói theo lẽ thường.
Cung nữ vào cung, kiếm được tiền đứa nào cũng tích lại, nhưng thường là mỗi vài tháng có một đợt gặp người thân sẽ gửi về hết, mà mỗi lần gắng lắm cũng chỉ trăm tiền vài quán.
Không có ai ôm cả một cục để trong cung, nhất là cung nữ vừa vào cung căn bản không có mấy tiền.
Bởi vì sống chung như vậy, bị trộm một cái thì coi như mất luôn.
Tiểu Uyển liền nói :
- Vì tiểu nữ không có ...
Nói nửa chừng thì nhớ ra, Dương Thanh Phong đã căn dặn, nàng là Dương Tiểu Uyển cháu họ của y, chứ không còn là ăn mày Tiểu Hoa mồ côi không có ai, không thể nói là “không có nhà để gửi”.
Chỉ là, Tiểu Hương vừa rồi trò chuyện biết Tiểu Uyển mồ côi, lại không biết cái khúc mắc này, buột miệng nói :
- Bẩm cô cô, Tiểu Uyển từ nhỏ đã ...
- Từ nhỏ đã sống xa gia đình, cho nên có thói quen giữ tiền ạ.
Có ai đó nhảy vào chặn lời Tiểu Hương lại, nhưng không phải Tiểu Uyển..