Lâm Hàm Uẩn đang lâm vào tưởng niệm.
Cô biết, tên kia suốt đường đi chỉ giả vờ thô lỗ mà thôi, kỳ thực lại rất bao dung.
Cho nên hôm nay mới tặng cô kỷ vật, à không đúng, kia vốn là đồ của cô ...!Không sao cả, quan trọng là tâm ý.
Nhưng mà, ai lại làm chuyện tặng kỷ vật giữa đường chứ, thật là ngại chết người mà ...
Cô bẽn lẽn nhận lấy, nhắm mắt lại, không gian chợt tĩnh lặng.
Chỉ còn tiếng nhịp đập trái tim cô, và tiếng bước chân vội vã đâu đó.
Bỗng, bàn tay cô như bị ai đó giật mạnh.
Ôi, hắn thật là mạnh bạo, dường như muốn kéo cô ngả vào lòng chăng?
Cô mở mắt muốn nhìn xem ...
- Á, cướp ...
Chỉ nghe tên nào đó chửi lớn :
- A đù, cướp giật?
Nói rồi hắn phi thân đuổi theo.
Lâm Hàm Uẩn chớp mắt nhìn theo.
Hắn thật là thô tục, cơ mà lại ...!dễ thương.
Ai đó vừa đuổi theo tên cướp, Lâm Hàm Uẩn phát hiện lại có “ai đó” khác đang nhìn mình.
Kỳ quái là, ánh mắt kia hình như xa tận cuối phố.
Xuyên qua dòng người ngược xuôi, cũng chỉ có độc một ánh mắt đó nhìn cô.
Lâm Hàm Uẩn không khỏi nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên cao lớn mặc y phục màu đỏ.
Có điều con mắt hắn lúc này lại không nhìn thẳng cô, mà nhìn sang một bên.
Nhưng Lâm Hàm Uẩn rõ ràng cảm nhận được, hắn vẫn đang nhìn cô.
Cô không khỏi bẽn lẽn lần hai, quên luôn chuyện bị cướp giật.
Cô không có cảm tình với tên này, nhưng mà bị người ta nhìn vậy cũng rất ngại nha.
Tên kia càng lúc càng tiến lại gần.
Bỗng, hắn mỉm cười một cái, dang vòng tay ra ...
- Bên kia, tấp xe trâu vào lề, xuất trình giấy tờ.
...
Phong ca luyện thần cũng không phải hạng xoàng, chí ít lưu manh tầm thường tiếp cận phạm vi vài trượng hắn sẽ biết ngay.
Thế quái nào lần này bị giật ngay giữa đường lớn.
Có lẽ là bị chuyện xuyên không bị đả kích mà mất tập trung.
Tên trộm kia xem ra là thổ địa chỗ này, đường lớn người ngựa như thế mà hắn ta cứ luồn lách như cá chạch, lúc tung lên lúc lăn dưới, còn hất đổ đủ thứ cản đường Lăng Phong.
Phong ca bật hết "Hoạt Bất Lưu Thủ" ra mà không cách nào đuổi kịp đối phương, đã thế còn không ít lần bị rau củ ném vào mặt, trong bụng vừa tức giận vừa buồn cười.
- Đứng lại.
Bà con mau bắt cướp cái nào ...
"Quác quác"
"Loảng xoảng"
Đường lớn hỗn loạn, thịt cá củ cải văng đầy trời, gà vịt chó mèo chửi nhau ầm ĩ.
Thế nhưng lại chả có ai ra tay hiệp nghĩa.
- Khách quan, ngươi làm đổ hàng quán chúng ta, tính sao đây?
- Cút hết, ông là người bị hại biết không hả?
- Ta mới không biết, mau đền tiền ...
Bị đám hàng rong bám lấy, còn chưa kịp nhấc chân, Phong ca lại bị một tên thư sinh không rõ từ đâu chặn lại.
"Phật"
Có tiếng quạt giấy.
- Vị huynh đệ này, tại hạ ở đây cũng có chút tiếng tăm, ngoại hiệu Cẩm Mao Thử.
Huynh đệ xem ra là người mới đến, người Thái Nguyên trước nay coi trọng nhất là trật tự ổn định.
Huynh đệ nghe lời khuyên của tại hạ, đứng ra xin lỗi bà con một tiếng đi ...
Lăng Phong đầu chướng não váng, m* nó đang lúc vội lại có thằng nào nhiều chuyện?
Hắn hơi đâu đi giải thích, vung tay một cái muốn đẩy gã ra.
Thế nhưng kỳ quái, tên thư sinh kia chỉ nghiên người đảo cái quạt một cái, thế nào lại về tư thế cũ, quạt giấy vẫn y nguyên chặn trước ngực Lăng Phong.
Lăng Phong không khỏi nhìn lại, chỉ thấy "Cẩm Mao Thử" đang cười hì hì.
Gã này từ trên xuống dưới chỉ được cái áo quần trắng tinh, chứ mặt mũi thì như chuột, vừa nhìn đã muốn đấm, quả phù hợp với cái danh hiệu của hắn.
Biết đối phương không phải loại trói gà không chặt, Lăng Phong hắng giọng :
- Ngươi không nhìn thấy sao? Ta bị cướp giật, đợi ta lấy lại đồ vật xin lỗi mọi người cũng không muộn ...
- Có câu "muốn ổn định giang sơn xã tắc, tất trước tiên phải an dân", an ổn mới là trọng yếu.
Nếu như mỗi người hy sinh bản thân chút, chịu an phận một chút, vậy há chẳng phải xã tắc sẽ bình an sao.
Lại nói, huynh đệ nhìn tướng mạo cũng không thật thà gì cho lắm, ai mà biết bỏ đi rồi sẽ không quay lại nữa ...
Lăng Phong suýt ngã ngửa.
Nói nửa câu từ cướp giật lôi cả giang sơn xã tắc vào, anh bị giật đồ còn kêu nên an phận?
Chưa kịp phản bác, lại có tiếng nheo nhéo :
- Bạch huynh nói chí phải a, huynh đệ đến Thái Nguyên cũng nên học một chút tính tình lạc quan của người Thái Nguyên chúng ta.
Có nhã hứng hay không nghe một đoạn nhạc hạ hỏa?
Chỉ thấy một tên thanh niên khác, trên tay ôm Hồ cầm đang tiến lại gần.
Lăng Phong ngờ ngợ.
Từ từ, tốt xấu gì cũng là thanh niên 201x, kịch này quen lắm.
Hai thằng này hình như đang diễn kịch, cùng một bọn với tên kia đi?
Lại nói, nghe Hồ cầm mà hạ hỏa mới kỳ lạ, chưa buồn bực đi tự sát đã là may.
Lăng Phong phát giác tình hình xung quanh có chút không đúng.
Đưa mắt nhìn một vòng, không khỏi ngán ngẩm thở dài.
Hai thằng khùng này khoan nói đến, chỉ là xung quanh người dân đã vây lại thành vòng tròn, này mới là phiền phức.
Đã vậy ánh mắt bọn họ còn hậm hực nhìn Phong ca, cứ như hắn mới là phần tử xấu.
Bỏ đi, trễ m* nó mấy phút, thằng kia chắc dã chạy đến Trường An.
Chẳng qua, Lăng Phong bỗng nhớ ra một chuyện.
"Khoan đã, Cẩm Mao Thử, họ Bạch?”
Không kìm được tò mò, Lăng Phong đánh bạo hỏi :
- Ngươi có phải tên là Bạch Ngọc Đường?
Tên kia mừng rỡ đáp :
- Huynh đệ ...!làm sao biết tên ta? Aha, thực ra cũng không có gì bất ngờ.
Bạch Ngọc Đường ta ở Thái Nguyên cũng có chút tiếng tăm, chỉ không nghĩ người kinh thành cũng nghe đến.
Kẻ này cũng khá, vừa nghe khẩu âm Lăng Phong đã biết đến từ kinh thành.
Xem ra vì vậy mới tổ chức đánh cướp đi.
Thật là có kĩ năng.
Tên ôm đàn thì đang cảm thán :
- Không biết đến khi nào mới đến lượt Phiên Giang Thử ta?
Lăng Phong lại choáng váng.
Phiên Giang Thử?
Ngũ Thử thật?
Có điều hình như Phiên Giang Thử đâu biết chơi nhạc, ôm Hồ cầm làm gì?
Nghĩ vậy nhưng vẫn trương ra bộ mặt thân thiết như người quen đã lâu không gặp, ân cần hỏi :
- Ngươi là Tưởng Bình?
- A, huynh đệ cũng biết tên tại hạ? Hân hạnh, hân hạnh.
Xem ra là đồng đạo cả rồi.
Lăng Phong ngoài miệng chắp tay khách khí :
- Cửu ngưỡng cửu ngưỡng.
Tại hạ thế nhưng kiến thức nông cạn, lại đánh liều đoán một phen.
Hai vị đây phải chăng còn có ba huynh đệ, Toàn Thiên Thử, Triệt Địa Thử và Xuyên Sơn Thử?
Bạch Ngọc Đường há mồm kinh ngạc :
- A, quá lợi hại.
Không giấu gì huynh đệ, ngoại hiệu của ta và Tưởng Bình chỉ mới nghĩ ra tuần trước, còn ba huynh đệ khác chỉ vừa đặt tên tối hôm qua, liền ngay cả uống rượu khai tên còn chưa kịp làm.
Thế nào lại rơi vào tai huynh đệ? Quả nhiên thần nhân.
Lăng Phong không biết đám này mới là lạ.
Năm con chuột này về sau còn lên cả phim, từ đầu đến cuối đều bị Triển Chiêu quần cho tóe khói.
Chẳng qua trên phim mấy vị đây tuy võ công tệ một chút, nhưng bộ dáng cũng không đến nỗi nào.
Đâu có bộ dáng dọa người như mấy tên này, nói không chừng biệt danh "năm con chuột" của đám này được lấy từ chính bộ dáng của chúng, lên phim lại bị bóp méo hết cả, cứ tuyển hết diễn viên đẹp trai vào đóng.
Có điều Ngũ Thử nếu thực sự tồn tại, nói vậy cũng phải chết non mấy chục năm, thế quái nào lại có ở đây?
Giả danh lấy tiếng?
Nghĩ thì vậy, Lăng Phong vẫn phải diễn một chút :
- Không có gì, năm xưa ta còn xem không ít phim của các vị ...
- Phim ...!gì của bọn ta?
- A, ý ta là ...!năm đó ta từng có một giấc mơ kỳ quái, đại khái có ngày sẽ gặp gỡ mấy vị anh hùng đây, không ngờ hôm nay lại ứng nghiệm.
Lăng Phong miệng bốc phét xong chuyện, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, cố làm bộ chào hỏi :
- Tại hạ Phi Long, không ngờ lại gặp được Ngũ Thử tại Thái Nguyên, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường đang gãi gãi đầu.
Đám Bạch Ngọc Đường lâu nay hành nghề nhỏ lẻ, chả có thằng m* nào biết tên, tự nhiên hôm nay có người đọc một cái ra đủ cả năm người.
Bạch ca dù sao cũng nhanh ý, cười dài một tiếng nói :
- Các hạ hóa ra chính là Phi Long sao? Thảo nào tuệ nhãn như đuốc, nhớ năm đó ...!à ờ ...!năm đó ...
Nói rồi nghĩ mãi không ra điển tích điển cố nào về Phi Long sát thủ, mồm cứ thế há ra.
Lăng Phong ngay lập tức phối hợp mớm lời :
- Thật ngại quá.
Năm đó tại hạ tham gia Hoa Sơn luận kiếm, cùng mấy người Đông Tà Tây Độc Nam Đế Bắc Cái tranh luận một phen, may mắn một chấp bốn mà đại thắng, uy danh nhờ đó lan xa ...!
- A, thảo nào ...!Ta còn nói với Tưởng Bình, từ khi nào ở Thái Nguyên lại có uy vũ anh khí như huynh đệ đây ...!Chỉ tiếc chúng ta không gặp sớm hơn, nếu không nhất định bày bàn rượu, kết nghĩa huynh đệ luôn.
Lăng Phong toát mồ hôi.
Còn uy vũ cái rắm.
Bổn uy vũ vừa bị các ngươi giật đồ xong đấy.
Phong ca chịu không nổi màn giả tạo này, nói nữa chỉ sợ nôn tại chỗ mất, đành đỏ mặt nói :
- Dĩ nhiên dĩ nhiên.
Chẳng qua suýt nữa thành huynh đệ cả, tại hạ hỏi một câu khí không phải, vị vừa rồi cầm đồ của ta bỏ chạy có phải là Toàn Thiên Thử Lư Phương?
Toàn Thiên Thử theo tiểu thuyết nổi danh khinh công thượng thặng, Phong ca không đuổi được hắn cũng không đến nỗi xấu hổ.
Tưởng Bình cười xấu hổ nói :
- Chính hắn a, nếu biết là của Phi Long huynh đệ, bọn ta cũng không nhọc công làm gì.
Đang lúc này, có tiếng quát tháo từ cuối phố :
- Ai cướp giật đâu? Các ngươi làm ăn kiểu gì? Có biết làm bộ đầu 3 tháng không án có thưởng không hả, tương lai lên chức cũng được nể trọng ...! Địa bàn này Ngự Miêu ta nhịn 29 ngày không có án đến ngày 30 hết đỗ xe trâu sai quy định lại đến cướp giật là làm sao?
Đám đông xung quanh nghe câu này đều tự động tản ra, thậm chí âm thầm chuồn gần hết.
Chỉ thấy cuối phố có một đám quan binh, tên đi đầu mặc đồ bộ khoái màu đỏ đen, hông mang bội đao.
Chỉ tiếc từ xa không nhìn rõ mặt lắm, nhưng qua dáng điệu cũng tính như oai hùng bệ vệ.
Gã vừa mắng mấy tên thủ hạ xung quanh vừa hùng hổ đi về phía này.
"Ngự Miêu? Triển Chiêu?"
Lăng Phong không khỏi ngả ngửa.
Cái thành này, thật con m* nó thú vị..