Mỹ phụ che mặt, đúng là Văn Thành Bích.
Nàng mặc một bộ áo gấm màu tím thêu hoa, bên ngoài khoác một chiếc áo bào màu trắng, tím trắng giao nhau cực kỳ hài hòa.
Thêm một tấm lụa tím mỏng che mặt.
Phong tư yểu điệu, tư thái mượt mà.
Mỗi bước chân của nàng, tuy nhẹ nhàng nhưng lại ẩn ẩn uy thế.
Vốn dĩ nàng không muốn hiện thân quá sớm, mà chờ đến sự kiện chính mới bất ngờ xuất hiện.
Chỉ là, lại bị tình cảnh của Lăng Phong làm cho tâm thần không yên, nóng lòng đi ra.
Thành Bích ngầm liếc Lăng Phong, ánh mắt đùa cợt rồi lại như vô tình.
Lăng Phong đang hóa trang, nhưng chút râu ria này không qua nổi mắt nàng.
Nàng có Khai Thần Thuật, ai không nói, riêng Lăng Phong nàng quá quen.
Triều Lam cười dài bước xuống.
- Hóa ra là Trường Phong Đại Đương gia sao? Thất lễ, thất lễ.
- Hân hạnh.
Tại hạ là Tổng tiêu đầu Trường Phong, xin thay mặt Đương gia.
Tiếp chuyện hắn lại không phải Thành Bích, mà là một trung niên cao lớn mang côn.
Song phương khách sáo một phen.
Lăng Phong thấy rõ cả đám xưng “anh hùng” mắt cứ đảo qua đảo lại trên người Thành Bích, khiến hắn càng lúc càng khó chịu.
Nữ nhân Phong ca chấm, thằng khác không được phép nhìn loạn nha.
Thành Bích đương nhiên cũng nhận ra mình là trung tâm.
Nàng vốn quen với ánh mắt hau háu của nam nhân, chỉ khác là lúc trước ở Hà Bắc quần chúng biết nàng là nhân tình bí mật của Yên Vương, có nhìn cũng không dám lộ liễu trần trụi như ở đây.
...
Chào hỏi Trường Phong xong, Triều Lam liền hắng giọng :
- Chư vị, giới thiệu cũng đã xong ...!
- Từ từ đã, chưa xong đâu.
Bạch Ngọc Đường phẩy quạt đứng dậy :
- Còn có Phong Vân bang nữa.
Đám đông liền liếc mắt nhìn nhau :
- Phong Vân bang là đám nào vậy?
- Thằng kia thì ta biết, hắn là Cẩm Mao Thử, nghe nói vừa chôm đồ phủ Vương gia ra.
Chẳng qua cũng chỉ là một tên trộm vặt trong thành thôi.
- Ê, vừa rồi bang chủ của chúng thắng cả Dương Tái Hưng đấy, cũng không xoàng đâu.
Triều Lam giả lả cười nói :
- Đúng vậy, thật là sơ suất, còn có Phong Vân bang.
Chẳng qua, y cũng chỉ qua loa cho xong chuyện, không hề giới thiệu gì thêm về Phong Vân bang, liền quay lại mục đích của mình :
- Hôm nay Hạo Khí Minh tề tụ, như các vị đã biết, chính là vì chỗ cống vật bất nghĩa kia.
Thà rằng mang tiếng thổ phỉ, chúng ta tuyệt đối không để cho bắc nhân có nó.
Có ai đó cất giọng già nua nhưng hữu lực :
- Quách mỗ thấy không ổn, Hạo Khí Minh phải lấy chính nghĩa làm trọng.
Sao không tìm cách thuyết phục quan binh đừng cống nạp nữa?
Là Cửu Long trại Quách Thịnh.
Có tiếng cười lớn :
- Quách lão, ngươi già rồi suy nghĩ lú lẫn sao? Quan binh ăn tiền triều đình, bắc nhân không đánh chỉ lo ức hiếp bách tính.
Bọn chúng nếu biết nghĩ, cũng không có chúng ta ở đây đâu.
- Quan là quan, dân là dân.
Nếu có thể nói phải trái thì đã nói từ lâu rồi.
- Nói phải lắm!
Quách Thịnh lắc đầu.
Lão từng làm binh trong Dương gia Thiên Ba quân, có vài chuyện có nói với đám giang hồ này bọn họ cũng không hiểu.
Lúc này, Thành Bích liếc Lăng Phong đầy hàm ý, cất giọng uyển chuyển :
- Tống Kim nếu bang giao thành công, Yên Vương là kẻ chịu thiệt nhất.
Thay vì trực tiếp chống lại quan binh triều đình, giả danh quân Yên cướp bóc chẳng phải nhất cử lưỡng tiện.
Cả đám nam nhân đều bất ngờ, đây là lần đầu chúng nghe giọng của mỹ nữ che mặt này.
Chẳng qua, lại chẳng ai để ý nàng ta vừa nói cái gì.
Chỉ thấy giọng nàng mỹ miều, cứ phiêu phiêu thế nào đó.
Bọn chúng đều mang tâm lý khinh thường nữ nhân, đàn bà thì có thể nói ra cái gì hay ho, tốt nhất là cứ cởi hết đồ nằm ra đó là được.
Cũng chỉ có vài người, tỷ dụ Ngô Dụng là tỉnh táo tấm tắc :
- Diệu kế!
Lý Thành trong mắt lộ vẻ bất định.
Chẳng phải Thành Bích thuộc Yên Vương Nam phủ sao?
Triều Lam cười hỏi dò :
- Xem ra phu nhân đã có mưu kế?
- Cũng không phải mưu kế gì.
Chỉ cần để Trường Phong tiêu cục làm hậu quân, hộ tống cống phẩm cướp được.
Phần làm sao ngụy tạo quân Yên, chúng ta có thể đảm bảo.
Ngay lập tức có người phản đối :
- Haha, nực cười.
Trường Phong tiêu cục? Khâu quan trọng nhất lại giao cho một tiêu cục vô danh, chẳng hóa quá khinh suất.
Dương Tái Hưng cũng khinh thường nói :
- Việc đó phải để Cửu Long trại.
Chúng ta Cửu trại người người dũng mãnh, chỉ cần cử một trại đi là xong ...
Dương Tái Hưng còn chưa nói hết, đã bị Thành Bích chặn mất :
- Dương Trại chủ phải chăng muốn cử Nhị Đương gia Lý Thành đi?
Dương Tái Hưng tái mặt, hắn quả thật có ý này, không ngờ bị người nói trúng.
Lý Thành dẫn trăm huynh đệ đến xin đầu nhập Cửu Long sơn, Dương Tái Hưng ngay lập tức mời làm Nhị Đương gia, còn chưa kịp dùng.
Lại nghe Thành Bích thản nhiên :
- Đáng tiếc, Cửu Long trại từ hôm nay không còn Nhị Đương gia ...
- Ý gì?
Thành Bích tủm tỉm nhìn Lý Thành đứng sau lưng Dương Tái Hưng, cười nói :
- Lý "Tướng quân", ngươi nói phải không?
Lý Thành chột dạ.
Thực ra, gã đã gặp Thành Bích ngay trước đại hội.
Lý Thành bị truy nã, trong thâm tâm luôn sợ người bắt gặp.
Không ngờ chạy tận Hà Đông, vừa tìm đến Cửu Long chưa lâu lại bị Thành Bích tìm đến.
Mấy ngày qua gã vẫn lưỡng lự chưa quyết.
Từng làm Thủ lĩnh Thị vệ cho Triệu Diễn, Lý Thành biết rõ thân phận Văn Thành Bích.
Hắn thậm chí nghĩ đến, vụ Triệu Diễn bị giết hại có lẽ do chính Nam phủ tạo nên, bỏ độc ám sát là tuyệt kỹ của mật thám.
Chỉ là, Lý đại ca bỏ chạy quá nhanh, hoàn toàn không biết quả thật Nam phủ góp tay giết Triệu Diễn, nhưng không có phần Văn Thành Bích.
Nàng ta cũng bị Triệu Hanh truy nã, lực lượng chả hơn hắn là bao.
Lý Thành nghĩ tới nghĩ lui, rút cục vẫn e ngại Nam phủ, đành bước ra gượng gạo nói :
- Đương gia, chuyện này ta định xong hôm nay mới nói, chẳng qua ...
Dương Tái Hưng quá đỗi bất ngờ.
Chúng nhân cũng bắt đầu phải nhìn lại mỹ phụ bí ẩn này.
Làm Nhị Đương gia cho Dương Tái Hưng, nhìn thế nào cũng hơn làm Tiêu sư cho nữ nhân kia chứ.
Hay là Lý Thành vì ham mê sắc đẹp? Chắc vậy đi.
Thành Bích cũng không để không khí kịp trùng xuống, lại ném ra tiếp một quả bom :
- Trường Phong tiêu cục xác thực uy danh không lớn.
Tuy nhiên, lần này có Bắc đường Cái bang gia nhập, dám nói hoàn toàn có đủ năng lực đó.
- Bắc đường Cái bang?
Xung quanh lại lần nữa ồ lên.
Cái bang tự xưng Thiên Hạ Đệ Nhất Bang, nhân số cả chục vạn.
Tổng đà Tế Nam chia làm Tứ đường, chỉ một đường đứng riêng cũng đủ xưng bá võ lâm.
Mà trong đó, Bắc đường còn là nòng cốt toàn bang.
Nữ nhân này âm mưu với Lý Thành, anh em đều nghĩ chắc lại dùng sắc câu dẫn.
Đàn bà thì có thể làm gì khác đây.
Thế nhưng mà, mạnh miệng nói Bắc đường Cái bang cũng gia nhập Trường Phong tiêu cục, thì là chuyện khác rồi.
Đáng ra phải ngược lại mới đúng.
Đại bộ phận đều cười khinh.
Ai cũng chờ kịch hay, hôm nay Cái bang cũng tham gia, để xem Trưởng lão Cái bang xuất hiện sẽ nói ra sao.
Anh em vừa nghĩ Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
Cái bang Trưởng lão Tống Nguyên An lúc này đột ngột đứng dậy.
Câu đầu tiên của lão không phải mắng chửi, mà là kinh ngạc :
- Tiêu Hộ pháp, chuyện này là sao?
- Tiêu Hộ pháp?
Chúng nhân đồng loạt nhìn sang, vị Tiêu Hộ pháp kia, ra là người mang côn cạnh Văn Thành Bích.
Trong Cái bang Tứ Đại Hộ pháp, dường như chỉ có một người họ Tiêu.
Chẳng lẽ chính là hắn?
Nhân tiện nói một chút cơ cấu Cái bang.
Cái bang cao nhất là Bang chủ.
Dưới Bang chủ là ba vị Trưởng lão 9 túi, gồm Chấp Pháp Chấp Bổng và Truyền Công, luân phiên đảm nhiệm Phó Bang chủ.
Dưới 3 Trưởng lão này là Tứ đại Hộ pháp 8 túi, chia nhau làm Đường chủ một đường, mà nổi danh nhất chính là Bắc đường Tiêu Thiên Phóng.
Tiêu Thiên Phóng nổi tiếng cũng vì họ của mình, họ Tiêu.
Năm xưa Tiêu Phong còn là Bang chủ, Tiêu Thiên Phóng chính là đệ tử ưu tú nhất của Tiêu Phong.
Hắn là trẻ mồ côi không họ tên, mãi khi vào Cái bang mới được Tiêu Phong lấy họ của mình đặt cho.
Được Tiêu Phong dẫn dắt, chỉ trong 3 năm Tiêu Thiên Phóng nhanh chóng thăng lên Chấp Bổng đệ tử 6 túi, cao nhất trong các hàng đệ tử, ngấp nghé vị trí Chấp Bổng Trưởng lão.
Những tưởng chỉ chờ ngày nhận ngôi Bang chủ, thì đột ngột Tiêu Phong tuyệt tích giang hồ.
Thời điểm đó Tống Liêu chiến tranh khốc liệt, họ Tiêu có gốc gác Khiết Đan vô cùng nhạy cảm.
Tiêu Phong khi còn sống võ công độc bá thiên hạ, không ai dám nói gì, hắn vừa biến mất liền bị người dèm pha.
Thậm chí bị dựng chuyện thành phản đồ của Đại Tống, về sau lên cả tiểu thuyết của vị Kim lão gia nào đó.
Tiêu Thiên Phóng lâu nay ôm mối hận của sư phụ.
Bắc đường làm ăn riêng, lâu nay nhiều người biết, nhưng tách hẳn khỏi Cái bang lại là chuyện khác.
...
- Tiêu Hộ pháp, chuyện này là sao?
- Tiêu mỗ có trong tay Thần Long Sư Hổ lệnh, hoàn toàn có quyền tự quyết.
Tiêu Thiên Phóng ung dung đáp.
Quần chúng choáng váng.
Bạch Ngọc Đường lại thầm hô thú vị.
Màn "rút củi dưới đáy nồi" này quả thật là qúa đẳng cấp.
Cẩm Mao Thử ăn trộm cũng đã nhiều, nhưng không nghĩ đến cả Cái bang cũng bị trộm.
Nữ nhân kia thật là quá lợi hại.
Tống Nguyên An mặt sầm lại.
Thần Long Sư Hổ lệnh là mật lệnh Cái bang, năm xưa Tiêu Phong giao cho Tiêu Thiên Phóng.
Cũng chính thứ này giúp Tiêu Thiên Phóng đứng vững trong bang đến giờ.
Bản thân Tống Nguyên An đã muốn Tiêu Thiên Phóng tự bỏ đi từ lâu, chỉ không ngờ tên này đã đi còn mang theo cả Bắc đường.
- Kể cả ngươi có lệnh bài, cũng không thể tự ý tách Bắc đường khỏi Cái bang.
- Hừ, chuyện của sư phụ, các ngươi ...
Tống Nguyên An quát lớn :
- Đủ.
Ngươi tự ý hành sự, bang quy khắc sẽ có an bài.
Nhưng ngay đây đem chuyện của bang ra bàn tán, vậy ngươi chính là phản đồ.
Muốn theo gót Tiêu Phong sao?
- Không được xúc phạm sư phụ.
Một tiếng gầm như hổ gầm vang lên.
"Ầm ầm"
Gạch đá bay tung tóe.
Hai bóng người bay lên, lộn một vòng đáp trên mái nhà.
Cảnh này m* nó quá kinh điển, phim chưởng luôn luôn có.
"Vl, cái gì đấy? Khinh công?"
Lăng Phong mãi lúc này mới tỉnh lại.
Từ nãy đến giờ, hắn chỉ chuyện tâm ngồi ngắm Thành Bích, ngắm đến nỗi xuất thần, chẳng hề để tâm đến xung quanh.
Hai cao thủ trên nóc hậm hực nhìn nhau, còn chưa xuất chiêu bên dưới sân đã hỗn loạn.
- Tránh ra tránh ra.
- Ngươi m* nó không biết tôn ti trật tự sao? Ông đứng ở đây từ đầu ...
- Tiếp tục cá cược đây.
Cửa dưới Tiêu Thiên Phóng, Bát Đại Hộ pháp, đệ tử chân truyền Tiêu Phong.
Cửa trên Tống Trưởng lão, Cửu Đại Trưởng lão.
Cái bang nội đấu, trăm năm chỉ có một trận.
Mỗi lần đặt 5 lượng.
Nhanh chóng đặt tiền.
"A đù, đệ tử Tiêu Phong?"
Tên nào đó lúc này mới biết chuyện gì xảy ra..