Lăng Phong lăn qua lăn lại không ngủ được.
Hắn tuy tin tưởng Hoa An Vương Bát là người của Mật Thám ty, nhưng lại đang đấu tranh tư tưởng một vấn đề khác.
Hắn không muốn bàn giao bảo hạp.
Nói trắng ra là, Phong ca nổi lòng tham.
Dù sao, Lăng Phong chưa bao giờ nhận mình là chính nhân quân tử, càng không trung quân ái quốc.
Hắn sẽ không vì nhiệm vụ mà hy sinh, càng sẽ không vì nhiệm vụ mà phục tùng.
Lăng Phong ngay từ đầu xác định, làm mật thám là vì tiền, tiếp đó là vì tin tức bí ẩn trong thiên hạ, chứ không phải vì triều đình hay Hoàng đế.
Mà đã vì tiền, thì kia là mảnh tàng bảo đồ nha, rất có sức hút đó.
"Hay là ôm đồ bỏ trốn?"
Hoa An và Vương Bát, tuy có chút bản lĩnh thám thính, nhưng võ công không đáng bao nhiêu.
Lăng Phong muốn âm thầm bỏ đi hoàn toàn không sợ đối phương đuổi được.
Nhưng làm vậy đồng nghĩa chính thức quay lưng với Mật Thám ty, tự đẩy mình vào thế cùng đường.
Lúc đó, hắn sang Hà Bắc sẽ bị Triệu Hanh truy sát, chạy sang Kim coi bộ cũng bị Thiên Nhẫn giáo tìm giết, trở về Tống cũng khó có thể an ổn.
Đêm nay đụng đủ loại thế lực, đã từng nghĩ đến khả năng bản thân sẽ thành ve sầu, để kẻ khác làm chim sẻ đứng sau hưởng lợi.
Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, Lăng Phong vạn vạn không nghĩ đến, con chim sẻ kia lại chính là Mật Thám ty.
Nếu đối phương là Toàn Chân, là Thiên Nhẫn, thậm chí Thiên hạ đệ nhất bang Cái bang, cho dù đệ tử khắp nơi trong thiên hạ, Lăng Phong vẫn có thể làm liều đối nghịch.
Nhưng đây là Mật Thám ty, bản chất hoàn toàn bất đồng.
Mật Thám ty vừa là FBI, vừa là CIA, vừa thu thập tình báo như NSA.
Con chim sẻ này, khác hẳn những con chim khác.
Đừng tưởng cứ võ công cao thì sẽ tự do tự tại, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm.
Thử nghĩ đi đến đâu cũng có đầy những tên "gõ mõ cầm canh" như Hoa An ẩn mình để mắt, nhắn một tiếng sẽ có quan binh tìm đến, Lăng Phong có là đệ nhất cao thủ cũng thấy khó chịu, huống hồ hắn không phải.
"Giết hai người này rồi bỏ trốn?"
Cũng không ổn, chẳng phải nói sớm mai sẽ có người tiếp ứng sao? Nói vậy muốn giết phải giết hết một lúc.
Lăng Phong lâu nay cũng chưa giết oan ai bao giờ, hắn không tâm ngoan thủ lạt đến vậy.
Hơn nữa, mặc dù Hoa An không nói, nhưng Lăng Phong đoán ở đây không chỉ có Hoa An và Vương Bát là mật thám, không loại trừ đám tiểu nhị ngoài kia toàn bộ đều là mật thám.
Hay học theo các anh hùng xuyên không khác, cướp đồ xong lên núi làm luôn sơn tặc, tiện thể dựng cờ tạo phản? Lúc đó mặc kệ cái gì mật thám theo đuôi, Phong ca chấp tất.
Chỉ là, ngay cả cờ màu gì Lăng Phong còn chưa bao giờ nghĩ đến.
Trọng yếu nhất, trong cái hộp này có cái gì còn không chắc, tự nhiên nghĩ đến phong hiểm làm gì chứ?
Lăng Phong không nhịn được lòng hiếu kỳ.
"Mất công mấy tháng ở Thái Nguyên, ông mở ra xem trước.
Xem chút thôi, không chết được đi."
Nghe nói là đồ của Vệ Thần phi? Rút cục bên trong ngoài mảnh bảo đồ còn gì không? Đừng nói là một bộ đồ lót hàng hiệu đi, lúc đó Phong ca sẽ chân chính tạo phản.
...
Lăng Phong âm thầm lách ra ngoài, chọn lấy một chỗ kín đáo, từ từ rút hộp bạc ra.
Từ đầu cướp xong chỉ lo chạy, cũng chưa kịp xem qua.
Quanh hộp bị niêm phong bằng một mảnh giấy, trên đó ghi nguệch ngoạc gì đó, trời quá tối không thể nhìn rõ.
Lăng Phong là người có nguyên tắc, xài cái gì cũng phải xem hướng dẫn sử dụng cho cẩn thận.
Hắn len lén thò đầu ra ngoài, mượn ánh trăng đọc cho bằng được dòng chữ kia.
Chỉ thấy trên đó ghi :
"Kẻ nào mở cái hộp này ra cả nhà chết thảm."
"Vl~" Lăng Phong suýt nữa chúi đầu xuống đất.
Nhưng vấn đề không chỉ ở đó.
Chiếc hộp này kích cỡ chỉ lớn hơn bàn tay người một chút.
Tuy bề ngoài được mạ bạc hút mắt, nhưng không chút hoa văn hình thù nào.
Điều đặc biệt, không hề có khóa.
Thậm chí, không thấy bất kỳ cái khe nào, không thể phân biệt được đâu là nắp, đâu là thân.
Trên dưới trái phải trước sau, 6 mặt đều bằng phẳng như nhau.
Lăng Phong nhìn tới nhìn lui còn tưởng đang cầm một khối đá trong tay.
Nếu không phải hắn luôn mang trong người, đi vệ sinh cũng chưa từng bỏ ra ngoài, có khi còn đổ cho bị ai đánh tráo.
"Cái hộp này, mở kiểu gì?"
Lăng Phong vò đầu bứt tai.
Hắn thử đủ kiểu, hết chém đến chưởng, chỉ thiếu đem thuốc nổ tới phá.
Sau cùng, nghĩ đến Bát Mỹ Đồ lần trước, Lăng Phong liền thi triển thần lực.
Quả nhiên, khi thần lực vừa bao lấy chiếc hộp nọ, dị biến liền phát sinh.
"Phừng"
Lăng Phong như bị ai đó gõ vào đầu, trước mắt hoa lên, cả người đột nhiên muốn bay.
Lăng Phong thấy mình lạc vào một không gian kỳ quái, không trên không dưới, ánh sáng màu trắng nhu hòa bao phủ khôngg gian, nhưng không rõ từ đâu mà có.
Trước mắt hắn là muôn vàn những mảnh vỡ lớn nhỏ đủ hình thù kích cỡ đang xoay tròn, trải dài đến vô tận.
Trên những mảnh vỡ như thủy tinh kia là những hình ảnh chuyển động liên hồi.
Giống như mỗi mãnh vỡ là một thước phim ngắn.
Cảnh tượng này, dường như hắn từng gặp qua.
"Đúng rồi.
Tâm cảnh?"
Lần trọng thương ở Triều gia trang, Lăng Phong từng rơi vào tâm cảnh của chính mình.
Ở đó hắn cũng bắt gặp những mảnh vỡ ký ức như thế này, sau đó còn đấu với một tia thần thức của Cố lão.
Chỉ là tình huống lần này khá bất đồng.
Những mảnh vỡ trước mắt, Lăng Phong hoàn toàn xa lạ.
Tâm cảnh vì sao lại kích hoạt?
Theo Lăng Phong nhớ, chỉ khi có thần lực cực mạnh đột nhập, tâm cảnh mới hiện ra chống đỡ ...
"Của ai?"
Bỗng hắn nhìn thấy một mảnh vỡ ở phía góc trái, trên đó có cảnh lễ nghi vô cùng hoành tráng, dường như là cảnh trong Hoàng cung.
"Vệ Thần phi?”
Chờ chút, chẳng phải thần lực phải có thực thân đâu đó sao? Bà ta đâu có ở đây?
Không gian bỗng nhiên "lạo xạo", mọi thứ có xu hướng méo mó gãy khúc, xem chừng tất cả sắp đổ vỡ.
Lăng Phong biết mình không còn thời gian, hắn vội nhìn lấy vài hình ảnh.
Tuy hắn không rõ nội dung ý nghĩa của chúng, nhưng vẫn cố nhớ hết vào trong đầu, không chừng sau này sẽ có ích.
Lăng Phong cứ mơ màng như vậy một lúc.
Khi hắn thanh tỉnh lại, không khỏi rùng mình sợ hãi.
Vừa rồi rơi vào mộng cảnh, thân thể hoàn toàn vô thức.
Nếu có ai đó phát hiện làm gì đó với thân thể thực của hắn, Lăng Phong hoàn toàn không biết gì cả.
Hơn nữa, vừa rồi không hề phân biệt được thời gian dài hay ngắn, chỉ e trời đã sáng.
"Phù, vẫn đang tối đen."
Lăng Phong thở dài nhẹ nhõm.
Dường như thời gian vẫn chưa trôi qua bao lâu.
Dù sao cũng không giải thích trọn vẹn được chuyện vừa rồi, Lăng Phong đành bỏ qua.
Hắn nhìn lại, đã thấy chiếc hộp bạc trước mắt mở ra tự lúc nào.
Bên trong có vài thứ trang sức, và một tờ giấy ố vàng cuộn tròn.
"Đây rồi.” Lăng Phong suýt nữa cười thành tiếng.
Khi hắn vừa cầm tờ giấy ra ngoài ...
"Cộp"
Chiếc hộp đột ngột đóng lại.
Khe hở giữa nắp hộp và thân hộp tự động liền với nhau, không để lại chút vết tích nào.
Đây là loại hộp thần kỳ gì? Lăng Phong hoàn toàn không nghĩ mấy thứ đồ chơi này còn có ở thời cổ đại, cứ tưởng chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng.
Lăng Phong chưng hửng dừng cười, mồm mép cứng đơ, vội vàng thi triển thần lực.
Đáng tiếc, chiếc hộp kia chân chính thành cục đá, không có chút phản ứng nào nữa.
Chỗ trang sức kia, đươc cất giấu trong cái hộp kỳ bí như vậy, liệu có ý nghĩa gì khác hay không?
...
Trời tờ mờ sáng.
Đêm qua Thái Nguyên có thời sự nóng hổi.
Sứ đoàn ngoại giao Kim Quốc bị thế lực phản động Tống quốc phá rối, nhân dân kinh hãi.
May mắn là trưởng đoàn ngoại giao Kim quốc không bị thương.
Sáng sớm hôm nay, đich thân Tấn Vương Triệu Đán cùng Điện tiền Thái úy Cao Cầu đã đến tận khách lâu gặp mặt xoa dịu.
Người phát ngôn Tống quốc cho biết, trong thời gian ngắn nhất sẽ truy bắt hung thủ quy án.
Yên Vũ lâu.
"Cộc cộc"
- Là ai nha? Mới sáng sớm còn chưa đến giờ mở cửa đâu ...
Tiểu nhị mở cửa thò đầu nhìn ra, vừa ngáp vưà nói.
Chỉ thấy một thanh niên áo quần trắng toát đang cười đểu, sau lưng mấy người đều bộ dáng hổ báo cáo chồn lai lịch bất thiện.
Làm công cho tửu lâu số môt số hai Thái Nguyên, tên tiểu nhị đã quá quen với đủ loại người, cũng không tỏ ra kinh cụ là bao, vênh mặt nói :
- Bổn lâu còn đang chuẩn bị bàn ghế, vẫn chưa đến giờ đẹp.
Khách quan chờ một lát lại quay lại ...
Nói rồi cũng không chờ phản hồi, với tay khép cửa.
Thái độ với khách như vậy, cũng chỉ có Yên Vũ lâu dám làm ra.
"Soạt"
Một cái quạt không biết từ đâu thò vào chặn ngay giữa hai cửa.
- Từ từ, ta thấy chỗ này âm khí mù mịt, không biết quý lâu có muốn xem phong thủy không?
Tiểu nhị khó chịu :
- Ngươi bị điên? Sáng sớm đến tửu lâu không ăn uống thì thôi, còn đòi xem phong thủy? Mau lượn, ngươi mới là âm khi ám chúng ta đó ...
- Hếhếhế.
Hoa An nghe có động tĩnh bên ngoài, cất tiếng hỏi :
- Tiểu Bao, ai vậy?
- Thầy phong thủy, nói cái gì âm khí khắp nơi.
Xúi quẩy.
Hoa An hắng giọng :
- Vậy thì đúng rồi, là ta mời đến.
Cứ cho bọn họ vào đi.
Tiểu Bao không tình nguyện mở cửa lớn, miệng vẫn lầm bầm chửi thầm.
Đám người này còn nói cái gì thầy phong thủy, ngay cả tay áo cũng xắn hết lên, bộ dàng rõ ràng đầu trộm đuôi cướp.
- Đạo trưởng, mời vào ...!
Hoa An hồ hởi, rồi lại lên mặt :
- Ngươi, ngươi nữa.
Làm nhanh, đợi Đại tiểu thư đến còn chưa sạch, lại "tái cơ cấu nhân sự gì" đó, các ngươi đi chùi nhà xí cũng đừng trách ta.
Hoa An phân phó vài câu rồi dẫn đám thầy phong thủy vòng ra dãy nhà sau.
Đám tiểu nhị vâng dạ chúi mũi lau bàn ghế, trong bụng rất không phục, chẳng phải Hoa An cũng nhờ tiểu thư cơ cấu mà thành trướng phòng sao? Bọn chúng còn hy vọng tiểu thư "tái cơ cấu" mới đúng.
- Đạo trưởng, không biết ngài thấy phong thủy chỗ này thế nào?
Thầy phong thủy vờ vuốt râu, nói một câu chẳng hề liên quan :
- Tệ hại.
Đêm qua bổn tiên mệt bở hơi tai, rút cục bị người khác đoạt mất bảo vật.
- Đạo trưởng đừng lo, bảo vật đã về tay ta.
- Ồ?
Hai người ghé tai nói nhỏ gì đó, thầy phong thủy nghe xong liền phẩy quạt nhíu mày.
Đến trước cửa phòng, Hoa An gõ gõ nhẹ nói :
- Chủ sự, người đến rồi.
Lăng Phong đêm qua ngủ không đủ.
Hắn đang sửng sốt, giọng nói bên ngòai hắn dùng thần lực cũng nghe thấy, thậm chí còn thấy quen tai.
Hắn cầm theo tách trà nóng mở cửa nhìn ra.
Vừa nhìn thấy bộ dáng mấy người kia, hai mắt liền mở to như hai quả trứng gà, nhịn không nổi phun toàn bộ trà trong miệng ra ngoài.
Có lẽ được Hoa An ngầm đánh mắt thông báo, đối phương cũng đồng thời nhìn về phía Lăng Phong, thái độ cũng không khác Lăng Phong là bao, trợn mắt há mồm.
- Phùù.
Ngươi ...!mà là mật thám?
- Ngươi ...!mà là chủ sự?.